Trang

TG . CÁC ĐÀN CHIẾU MINH

Thứ Bảy, 4 tháng 6, 2011

Những Người có Năng Lực Siêu Phàm


Anh Ðỗ Bá Hiệp
Tại Việt Nam, những người có khả năng nhìn xuyên qua mặt đất và tìm ra thi hài người mất tích không hiếm. Một tài liệu được tăng tải trong Bán Nuyệt San Thế Giới mới xuất bản tại Saigon vào tháng 3 năm 1993 có nhắc đến một người có khả năng siêu phàm vì người ấy đã nhìn xuyên được vào lòng đất, người VN này có tên là Ðỗ Bá Hiệp.
Như đã trình bày từ trên anh Hiệp có thể dùng mắt trần để tìm kiếm những gì bị chôn sâu trong lòng đất vì thế hiện nay tại VN (nơi mà chiến tranh đã khiến cho bao nhiêu người phả I chết và thân xác họ thất lạc khiến một số lớn thân nhân không thể tìm thấy để đem về mai táng) nhiều người đang cần đến anh để tìm kiếm những thi hài, thân xác của người thân bị thất lạc. Anh Hiệp còn có khả năng đoán định được thân xác, hài cốt nào là của thân nhân nào, một điều mà các nhà khoa học khó mà giải thích được tại sao, nguyên nhân nào đã giúp anh có khả năng lạ lùng ấy. Ðiều đặc biệt là anh Hiệp cũng như bao nhiêu người có khả năng nhìn xuyên qua lòng đất chỉ thực hiện các khả năng của mình khi cần thiết phải giúp đỡ ai hay làm việc đáng làm chớ không bao giờ dùng khả năng ấy để mưu cầu lợi riêng cả. Lúc đầu, nhiều người sống gần anh Hiệp không thấy có điều gì khác lạ ở người anh ngoài công việc thường ngày là nghiên cứu khoa học. Nhưng dần dần những tin đồn về anh lan dần mãi ra khi biết anh có khả năng kỳ lạ nhưng anh hay dấu diếm và không muốn khả năng mình trở thành những bàn tán xôn xao cho mọi người.
Nhưng dần dần anh không còn dấu được nữa, nhất là sau vụ ông Nho ở Saigon ra tận ngoài Bắc để nhờ anh tìm và chỉ ngôi mộ của cụ thân sinh mình và anh Hiệp đã chỉ đúng nơi chôn thân xác của người quá cố một cách chính xác.
Ðược biết hai vợ chồng ông Phạm Huy Nho hiện cư ngụ tại số nhà 27 đường phố Ðông Du Saigon. Trước đó khoảng 50 năm, gia đình ông Nho ở Hànội và sau đó ông Nho vào Saigon lập nghiệp. Ðã bao lần ông và vợ đi Hà Nội để tìm cho được ngôi mộ người cha nhưng khôgn thể nào tìm thấy vì qua bao nhiêu năm xa cách, hơn nữa lại trải qua các cuộc chiến tranh bom đạn, ngôi mộ coi như đã bị san bằng hoàn toàn.
Về sau, khi nghe tin anh Ddỗ Bá Hiệp có khả năng phát hiện các thi hài trong lòng đất cùng biết luôn các liên hệ thân thuộc của thi hài đó với thân nhân, ông bà Phạm Huy Nho đã hối hả đi Hà Nội. May mắn là họ đã gặp anh Hiệp và được anh nhận lời giúp đỡ.
Sau khi nghe ông Nho trình bày về ước vọng của mình là tìm cho được mộ của người cha, anh Hiệp ngồi yên lặng một lát, mắt nhìn vào khoảng không rồi sau đó anh chậm rãi nói với hai vợ chồng ông Nho như sau:
- Ông bà cứ yên tâm , thế nào tôi cũng tìm ra mộ cụ thân sinh của ông thôi. Theo tôi thấy thì mộ của cụ hiện đang nằm ở một vị trí gần góc một đám ruộng lớn, mai mốt tôi sẽ cùng với ông bà đến đó.
Anh Hiệp còn cho ông bà Nho biết thêm một số chi tiết khác về người quá cố như sau:
- Ông cụ mất tại ngoại ô Hà Nội, tại làng Vẽ, khoảng 54 hay 56 tuổi. Riêng cụ bà thì mất tại Saigon và vụ bà sống rất thọ, đến 90 tuổi.
Sáng hôm sau anh Hiệp cùng hai vợ chồng ông bà Nho đi xe đò về làng Ðông Ngạc. Làng này thường gọi là làng Vẽ (thuộc huyện Từ Liêm Hà Nội). Khi ba người đi vào một vùng ruộng khô rộng lớn, anh Hiệp đảo mắt nhìn quanh như tìm kiếm cái gì và cuối cùng anh bước đế môt. khoảng đất, chỉ tay vào một nấm đất đất nhỏ ở góc ruộng rồi nói:
- Ddây chính là ngôi mộ của cụ thân sinh ông đây. Sau đó anh Hiệp lại chỉ tay về một gò đât' cao ở đằng xa và nói:
- Còn gò đất kia là nơi có ngôi mộ tổ của gia đình ông. Có lẽ ông không biết. Sau này nếu có điều kiện ông nên tu sửa lại cho đàng hoàng.
Hai vợ chồng ông Ngo rất ngạc nhiên, họ nhìn sững vào anh Hiệp và thầm hỏi tại sao người ông trẻ tuổi này lại biết rõ về mồ mã người thân của giòng dõi gia tộc họ được. Hai vợ chồn ông Nho đang ngơ ngác thì anh Hiệp lại chỉ tay xuống cái nấm đất nhỏ nơi góc ruộng và nói:
- Tôi chỉ cho hai ông bà thêm một điều nữa để khẳng định là dưới nấm đất này là hài cốt của ông cụ nhà. Ddặc biệt nhất là cụ thường để râu hình chữ nhân ( ) và khi mất vẫn để y nguyên kiểu râu ấy.
Ông Nho vô cùng kinh ngạc và xúc động vì quả thật bức ảnh của cụ thân sinh ông hiện còn thờ ở Saigon cũng cho thấy ông cụ để râu theo kiểu chữ nhân. Làm sao ở Hà Nội mà anh Hiệp lại có thể biết được mặt mũi, cách để râu của ông cụ? Nhưng điều kỳ lạ hơn nữa là sau đó , anh Hiệp còn cho biết cuộc sống của gia đình ông Nho lúc ông còn bé. Anh Hiệp nhìn vào khoảng không như đọc từ những giòng chữ trong không gian rồi chậm rãi kể tiếp :
- Hồi đó, gia đình ông cũng thuộc vào hàng khá giả ở trong vùng. Ông cụ có ruộng vường nhà cửa nhưng sống đạm bạc. Có điều đáng nói là ông cụ rất xung khắc với ông.
Ông Nho nhìn vợ gật đầu mấy cái tỏ dấu hiệu công nhận điều anh Hiệp nói là đúng.
Một lát sau anh Hiệp lại hỏi :
- Có điều lạ là có lẽ anh có một người anh em ruột phải không?
- Dạ có! Tôi có một người em ruột.
Anh Hiệp cướp lời:
- Nhưng anh ấy đã qua đời!
- Phải, nhưng làm sao anh lại biết được.
Anh Hiệp lại nhìn vào khoảng không và nói :
- Vì tôi đã thấy, tôi thấy họ đến trước mặt tôi. Hai người, ông cụ và người thanh niên có gương mặt giống ông. Họ rất vui mừng khi biết hai ông bà đã có ý đi tìm mộ chí của họ để thăm viếng.
Tự nhiên một luồng hơi lạnh xuyên suốt vào cơ thể hai vợ chồng ông Nho khi nghe anh Hiệp nói câu đó. Rồi anh Hiệp lại tiếp lời:
- Lòng thành tâm và tình máu mủ ruột thịt, sợi dây liên lạc tâm linh đã dẫn dắt họ đến. Tôi thường thấy được họ, họ ở cõi giới khác, họ cũng có thiện tâm và nhiều ao ước, không có gì để sợ sệt. Có điều là không hiểu tại sao tôi lại không thấy được ngôi mộ của người anh hay người em của ông ?
Ông Nho nói:
- Tôi có người em trai đúng như anh đã nói. Em tôi đã mất lúc chưa đầy 30 tuổi và an táng tại Nam Ddịnh.
Câu chuyện hai vợ chồng ông Nho nhờ anh Hiệp tìm ngôi mộ của cụ thân sinh chẳng mấy chốc lan truyền khắp Hà Nội , sau đó lan cả vô Nam. Nhiều người nôn nóng chờ đợi có dịp được gặp anh Hiệp để nhờ anh chỉ chỗ chôn cất của người thân đã thất lạc. Trong khi đó anh Hiệp càng ngày càng bận rộn trong công việc giúp đỡ nhiều người để tìm kiếm thi hài, mộ chí những người bị mất tích. Nhiều chuyện có thật kể về khả năng lạ lùng của anh Hiệp được nhiều người truyền miệng nhau và cả báo chí cũng đăng tải.
....Anh Hiệp sống với mọi người, với mẹ, vợ và hai con, bình thường, rất bình thường và giản dị, trong một căn hộ quá chật hẹp của một trung cư. Anh giản dị rất mực, xuyềnh soàng trong ăn mặc, song lại rất giàu nhiệt tình, vô tư, trung thực và hào hiệp, đã giúp ai là chu đáo tận tình đến nơi đến chốn và tuyệt nhiên không cầu lợi. Chỉ có điều (có lẽ các nhà khoa học sẽ tìm được cách lý giải chăng), từ hai mươi năm nay , một ngày đêm 24 tiếng anh chỉ ngủ có 2 tiếng mà vẫn cảm thấy bình thường.
Câu chuyện có thật sau đây đã chứng minh về khả năng kỳ diệu có tính cách siêu phàm mà anh Ðỗ Bá Hiệp đã có được. Có lần một người đàn bà Hoa Kỳ sang Việt Nam với mục đích là tìm kiếm thi hài của người con trai bà lúc chiến đấu ở Viêtnam. Người lính Mỹ này đã tử thương trong một cuộc hành quân ở Tây Ninh. Người đàn bà này khi đến Saigon, bà chỉ có trong tay độc nhất một lá thư của con trai bà đã gởi cho bà trước khi tử trận, tuy nhiên bà rất tin tưởng rằng bà sẽ tìm thấy được hài cốt con bà vì bà đã nghe và tin rằng ở VN hiện đang có một người có khả năng siêu linh có thể tìm được hài cốt người chết bị thất lạc và bà đã liên lạc và yêu cầu được giúp đỡ.
Anh Hiệp đã sẵn sàng đi Tây Ninh với người đàn bà Hoa Kỳ cùng với một số nhân viên nhà nước. Khi họ đến được nơi mà theo linh cảm của anh Hiệp thì: "Tôi không nghĩ rằng con bà ở khoảng đó", họ xuống xe và đi bộ. Qua một khoảng cây cối rậm rạp, họ đến một bãi đất hoang có nhiều gò đống. Bỗng nhiên anh Hiệp dừng lại nhìn chăm chăm về phía trước rồi quay qua nói với người đàn bà Hoa Kỳ:
- Con bà đang đến đó, anh ta có vẻ hớn hở vì đã gặp được bà. Tuy nhiên anh ấy chạy khập khễng.
- Người đàn bà Hoa Kỳ vừa rơm rớm nước mắt vừa tỏ vẻ ngạc nhiên.
- Trời ơi! Ông thấy con tôi sao ? Ðúng, đúng là con tôi bị chân thấp chân cao.
Rồi bà lôi từ xách tay ra một tập ảnh trao cho anh Hiệp, bà nói:
- Ông hãy xem qua và nhận dạng con trai tôi có giống như người ông vừa nói mới chạy đến đó không ?
Anh Hiệp đỡ lấy tập ảnh và vội vàng xem qua từng tấm và anh dừng lại ở 1 tấm hình rồi nói:
- Ddây, thưa bà, đây chính là con trai bà.
Người đàn bà Hoa Kỳ run run đỡ lấy tấm hình, và ép sát vào ngực mình, nước mắt tuôn tràn. Bà nghẹn ngào nói:
- Ông Hiệp! Ông là một con người siêu đẳng, ông là ân nhân của tôi. Tôi chưa bao giờ thấy và biết được những sự màu nhiệm lạ thường như bây giờ. Ông đã chỉ đúng con tôi. Vậy xin ông hãy chỉ cho tôi hài cốt của con tôi....
Anh Hiệp lại dẫn người đàn bà Hoa Kỳ tiến về phía trước khoảng 20 thước rồi dừng lại. Anh đảo mắt nhìn xuống đất rồi chỉ tay vào một vùng đất đầy cỏ rậm, anh vói với những người đi theo :
- Chúng ta hãy đào ở chỗ này. Tôi nghĩ hài cốt của người líng MỸ ấy đã vùi dập vội vàng tại vị trí này. Tức thì những lưỡi cuốc xẻng lẹ làng đào xới cỏ và chỉ mười phút sau đã lộ diện bộ hài cốt.
Chuyện lạ về khả năng đầy vẻ siêu linh thần bí của anh Hiệp ngày càng được lan truyền ra vì chính ngay cả các nhà khoa học, các nhà địa chất, những chuyên gia khoa học nước ngoài đã chứng kiến tận mắt những gì anh Hiệp đã làm và họ cũng chưa tìm ra được lời giải thích.


Anh Tỏi
Anh Tỏi hiện đang sống ở Quảng Bình. Anh là một thanh niên bình thường nhưng có khả năng khác thường là có thể tìm ra những hài cốt của những người chết đã bị thất lạc. Theo lời kể của những nhân chứng ở Ddồng Hới và xã Ddức Ninh thì có lần có một người tên là HY Văn làm việc tại công ty kinh doanh ngoại thương tại thị xã Ddức Ninh. Anh này đang chuẩn bị làm nhà và sau khi đúc móng xong, anh ta cảm thấy như có điều gì bất ổn hồi hộp trong lòng nên vội vã tìm đến nhờ anh Tỏi xem thử khu đất trong nhà có gì lạ không. Anh Tỏi liền đến đứng trước nền nhà mới tập trung tư tưởng nhìn vào khoảng đất. Sau mười phút đồng hồ, anh Tỏi quay qua nói với anh Hy Văn:
- Tôi thấy dưới nền nhà của anh có một bộ hài cốt của một người đàn bà. Bộ hài cốt này hiện nằm dưới một lớp than. Ngoài ra nơi nền nhà thuộc gian dưới có một vật, có lẽ là một cái hũ bằng sành hay bằng đất niêm kín. Anh hãy đào lên và đem cái hũ ấy chôn chung với hài cốt người đàn bà cho đàng hoàng tử tế.
Anh Hy Văn nghe qua vừa kinh hãi vừa lo sợ nên vội vàng cùng bạn bè phụ lực đào sới lại nền móng và qua/ nhiên thấy một lợ than đen lộ ra có một bộ xương trắng. Anh Văn cẩn thận bốc hết xương cốt bỏ vào một tấm ni-lông lớn. Ddồng thời lại đào xới ở nền gian dưới và cũng thấy một cái hũ sành niêm kín không biết có gì bên trong nhưng anh không dám đập ra xem. Tất cả gom lại và khâm liệm cẩn thận rồi đem chôn nơi một vùng đất khô ráo.
Câu chuyện được anh Thái Ngọc San viết lại và đăng trên báo Thanh Niên Saigon ngày 24 tháng 7 năm 1991. Theo anh San thì người đã chứng kiến sự kiện này tên là anh Rõng. Anh Rõng mô tả rằng khi nhập thần để truy tìm hài cốt người quá cố, anh Tỏi nhắm hai mắt lại, miệng lâm râm đọc những câu chú rất lạ. Lúc đó mặt anh trắng bệch như không còn sinh khí, người bất động. Có thể nói đó là hình ảnh của một người chết. Có lẽ lúc đó anh Tỏi đã xuất hồn để đến một cõi giới nào khác ( nếu nói theo cách lý giải của những nhà nghiên cứu về các hiện tượng siêu linh huyền bí ).


JULIA VOROBIOVA


Tại Lirkrain có một phụ nữ tên là Julia Vorobiova, bà là một phụ nữ bình thường giống như bao nhiêu phụ nữ khác, bà đã có gia đình, con cái đều đã khôn lớn. Chỉ có điều đặc biệt là vào năm 37 tuổi bà bị bất tỉnh nhân sự và bị chạm vào một đường dây điện cao thế. Người ta đưa bà vào nhà xác vì chắc chắn là bà không thể nào sống. Nhưng lạ lùng thay, chỉ mấy ngày sau bà Vorobiova tỉnh lại và suốt gần nửa năm trời, bà Vorobiova không thể nào ngủ được vì bà cảm thấy trong cơ thể bà có một sự chuyển biến lạ lùng. Não bộ bà như rự hòa quang và bà có cảm tưởng như người bà có một bình acquy lớn sôi sục điện năng.

Dần dần cơn cuồng loạn về ánh sáng và điện lực dịu dần, bà Vorobiova đã bắt đầu trở lại bình thường. Bà đã đi lại, ăn uống, ngủ và suy nghĩ, làm việc như bao người khác. Bà khỏe mạnh, bình tĩnh. Nhưng một hôm bà bỗng hốt hoảng vì vừa khám phá ra một điều vô cùng kỳ lạ là khi bà đến tiệm bán bánh mì. Hôm đó bà gặp một thiếu phụ đang đứng đợi xe buýt trước cửa tiệm bánh. Ðiều kinh ngạc là bà đã thấy toàn thể mọi cơ quan, bộ phận trong cơ thể của người thiếu phụ ấy. Có nghĩa rằng, bà Virobiova đã nhìn xuyên con người qua áo quần, da thịt họ. Bà sợ quá, dụi mắt nhiều lần nhưng lần nào bà cũng đều thấy như thế, ngay cả những người qua đường bà cũng đều thấy rõ ruột gan, tim phổi và cả những sợi gân, những mạch máu của họ.

Trở về nhà, tim bà còn đập mạnh vì hồi hộp. Bà không dám nhìn vào bất cứ vật gì vì bà luôn luôn thấy xuyên sâu vào mặt trong chứ không phải chỉ thấy ở dạng thể bên ngoài.

Nhưng rồi dần dần bà Vorobiova cũng bình tĩnh trở lại và bà tự nhiên cảm thấy vui thú và tự tin về khả năng kỳ lạ mà bà đã có được. Bà tự nghĩ "có lẽ Ðấng Tối Cao đã ban cho ta khả năng này với mục đích nào đó". Từ đó, bà lại hăng hái tò mò nhìn ngắm và tìm hiểu bất cứ những gì bà thấy. Bà đã nhiều lần làm cho những người hàng xóm ngạc nhiên vì bà Vorobiova đã chỉ cho họ tìm lại được những gì mà họ làm mất.... Có một lần bà đã giúp cho bác sĩ biết một cậu bé con nuốt nhầm một đồng xu vào bụng và bà vừa nhìn cậu bé vừa nói:

- Ðồng xu hiện đang nằm ở vị trí của đường vòng cuối dạ dày nối tiếp với ruột non.

Từ đó trở đi có nhiều người kéo đến nhà bà Vorobiova để xin bà giúp đở đủ chuyện: nào là tìm kiếm vật bị mất, tìm hài cốt của thân nhân bị thất lạc, định bệnh v.v...

Các phóng viên trong nước và ngoài nước đã nghe tin lạ về bà nên đã đến gặp bà để tìm hiểu.

Có lần nhà báo Nicolai Lixovencon đến gặp bà Vorobiova, chưa kịp đặc câu hỏi, bà đã hỏi ngược lại nhà báo:

- Ông có muốn tôi nói rõ là sáng nay ông đã dùng gì không? - Ồ! Nhà báo nói, rất hân hạnh.

- Bụng ông toàn là nước Kitxen mà thôi.

Nhà báo reo lên đầy thán phục.

- Ðúng! đúng! Thưa bà, sáng nay vội quá tôi chẳng kịp ăn thứ gì. Quả thật tôi rất ngạc nhiên về lời đoán của bà.

Càng ngày tin đồn về khả năng nhìn suốt mọi vật làm dân chúng khắp nơi ùn ùn kéo đến gặp bà càng ngày càng đông khiến chính quyền phải cắt cử những nhân viên an ninh đến khu vực bà ở để vãn hồi trật tự. Vô tình bà Vorobiova đã trở nên một nữ bác sĩ chẩn bệnh chính xác còn hơn cả máy chụp quang tuyến. Ðôi mắt của bà bây giờ không phải là đôi mắt của những con người bình thường nữa. Bà còn cho biết là mỗi lần đi dự tang lễ của một người nào là bà rất chán nản ngại ngùng vì bà không ngững thấy quan tài mà bà còn thấy cả xương thịt của người chết ngay trong áo quan, xuyên qua lớp ván và những vải liệm.

- Giờ đây cái đẹp nhân thế không còn nghĩa lý gì đối với tôi như trước đây nữa. Mọi vật tôi đều nhìn xuyên suốt chứ không còn thấy ở ngoại diện. Những cô gái đẹp, những hoa hậu đối với tôi dường như vô nghĩa nếu tôi nhìn lâu vào họ. Tất cả mọi vật rõ ràng là đầy vẻ giả tạo. Vì thế tôi nghĩ rằng thật buồn cười khi ta tô điểm son phấn đầy vẻ diêm dúa cũng chỉ là để che cái thực thể bên trong mà thôi.

Một người bạn của bà ta hỏi bà một câu như sau:

- Chị thấy ra sao khi trước mặt chị là một người đàn bà đã sửa sắc đẹp trên thân mình hay trên mặt họ.

- Ồ! Tôi thấy cả những vật thể để độn vú, độn mông, độn mũi, những chất để bơm vào da. Những vật thể này nằm dưới da thịt họ như những viên đá lăn lóc trên đường vậy....



THEODORA - Một Em Bé có Khả Năng Thấy Ðược Những "Sinh Vật" Ở Ngoài Quả Ðất


Tại Bungari, vào năm 1988 dân chúng xứ nàu xôn xao bàn tán về hiện tượng em bé Theodora mới 12 tuổi nhưng có khả năng kỳ lạ là thấy và tiếp xúc được với những "Sinh Vật" ngoài quả đất. Theo lời thuật lại của bé Theodora với các phóng viên báo chí trong và ngoài nước thì em đã "thường gặp họ". Ðó là những con người kỳ dị, họ đến từ những hành tinh khác. Khi trả lời những câu hỏi của nhà nghiên cứu các hiện tượng lạ xẩy ra trên thế giới là Valentin Fomenko, bé Theodora đã cho biết rằng: trong số rất nhiều người có dạng thể dị kỳ hung dữ ấy lại có người rất xinh đẹp và hiền hậu.

Câu chuyện có thật về khả năng kỳ lạ của Theodora xuất phát từ hiện tượng tự nhiên đất và không khí trong vùng Theodora ở bị rung động mãnh liệt. Hiện tượng này đã xẩy ra vào năm 1988 mặc dầu lúc đó không có sự loan báo nào của nha địa chấn hoặc ghi nhận là vùng có động đất. Tuy nhiên, sự rung chuyển ấy chỉ xẩy ra có một lần rồi ngưng. Qua năm sau, sự rung chuyển lại phát sinh. Lần này cũng từ khu vườn rồi lan dần vào căn nhà cô bé. Cả nhà kinh hoảng. Ðồ đạc trong nhà di chuyển như xe cộ chạy trên đường, chén bát, đồ đạc đổi chỗ hoặc bị liệng ra cửa sổ. Sau khi mọi sự trở lại yên tĩnh, người trong nhà thấy một điều rất lạ xẩy ra cho gia đình họ: đó là cô bé Theodora giờ đây hình như không phải là Theodora nữa. Cô bé đăm chiêu tư lự, mất hết vẻ hồn nhiên vui vẻ như mọi ngày. Luôn luôn em bé có nét mặt thất thần, tay chân thường run rẩy, và thường biểu lộ sự lo sợ, khủng hoảng tinh thần và như muốn tìm nơi ẩn trốn. Ðặc biệt, em nói lưu loát như một cô giáo đang giảng bài. Em dùng nhiều từ rất chính xác và sau mỗi lần trở lại tình trạng tâm trí bình thường, em thường kể cho mọi người trong nhà nghe những gì mà khả năng thiên lý nhĩ, thiên lý nhãn của em đã thu thập được.

Em bé Theodora kể cho mọi người trong gia đình nghe về những con người kỳ dị mà em đã thấy khi căn nhà rung chuyển lần thứ hai. Ðó không thể gọi họ hoàn toàn là người được, đó là những sinh vật mà cơ thể lại giống như tổng hợp của nhiều sinh vật lại. Có sinh vật có vẻ hiền từ đẹp đẽ, nhưng cũng có những sinh vật xấu xí, dị hợm và dữ tợn. Trong khi kể, em bé Theodora kể thao thao bất tận và câu văn rất mạch lạc, từ dùng rất cao siêu vừa như một nhà khoa học, vừa như một nhà triết học.

Em bé cho biết, theo nhận xét của chính mình thì đó là những sinh vật có đời sống rất cao, họ có nền văn minh rất phát triển hơn hẳn loài người của chúng ta. Họ có khả năng di chuyển rất nhanh và xa. Tốc độ di chuyển của họ nhanh hơn tốc độ ánh sáng. Theo Theodora thì những người kỳ dị này đến từ những hành tinh nào ngoài quả đất. Họ đến đâu thì nơi đó tự nhiên rung chuyển, xáo trộn đến đấy. Ðặc biệt nhất là chỉ có em bé Theodora mới thấy được những sinh vật này mà thôi, còn những người trong gia đình thì chẳng ai thấy gì ngoài sự rung động của nhà cửa và đồ đạc di chuyển mà thôi . Theo em, thì chỉ có em là người có khả năng tiếp xúc được với những sinh vật mà em gọi là sinh vật sống ngoài trái đất. Khi các nhà báo và các nhà khoa học đến gặp Theodora thì cô bé trả lời các vấn đề được đặt ra rất là mạch lạc.

Theodora cho các nhà khoa học biế t rằng: Tự nhiên em cảm thấy khác lạ trong người, nhất là sau hiện tượng rung chuyển thứ nhất xẩy ra trong khu vườn nhà em. Sau đó, là cuộc tiếp xúc của Theodora với những sinh vật ngoài quả đất. Trong số những sinh vật ấy, có một số sinh vật rất kỳ dị có vẻ dữ tợn, độc ác luôn luôn muốn tấn công và bắt Theodeora. Khi được hỏi là em có sợ không khi thấy những sinh vật dữ tợn đi theo sau những sinh vật xinh đẹp. Theo em thì họ giống như những thiên thần và ác quỷ mà em đã từng thấy trong truyện tranh.

Các nhà khoa học cho rằng đây là một trong những hiện tượng thuộc về thần giao cách cảm (Telepathie), mà Theodora có thể nghe, thấy và tiếp xúc được với những sinh vật kỳ lạ mà loài người bình thường không trông thấy được.

Nhà nghiên cứu các hiện tượng kỳ bí của vũ trụ Valentin Fomenko đã đáp ngay phi cơ đến Bungari và gặp em bé Theodora. Sau hai lần tiếp xúc, nhà nghiên cứu này đã quả quyết em bé Theodora có khả năng tiếp xúc được với các sinh vật ngoài trái đất, vì Valentin Fomenko cho rằng hiện nay khoa học không gian và các nhà thiên văn, vũ trụ không loại bỏ vấn đề có sinh vật sống ngoài trái đất. (Một số nhà khoa học Pháp từ lâu đã tính toán rằng trong vũ trụ có ít nhất ba nghìn thế giới đặc biệt có sinh vật sống). Tuy nhiên, việc giải thích cho các sự kiện xẩy ra như đã nói trên ngoài việc viện dẫn ra vấn đề cảm xạ từ xa, nhà khoa học vũ trụ nổi tiếng Valentin Fomenko còn cho rằng em bé Theodora là người có được một khả năng lớn lao về thần giao cách cảm. Theodora có khả năng đi vào trong một thế giới không gian bốn chiều khác hẳn với không gian mà chúng ta đang sống là thế giới không gian ba chiều.

Tamlinh.net


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét