Trang

TG . CÁC ĐÀN CHIẾU MINH

Chủ Nhật, 5 tháng 6, 2011

ĐỪNG NÊN CHẤP NGÃ

Vạn Quốc Tự (Chơn Lý Đàn), Tuất thời 1-5 Kỷ Dậu (15-6-1969)
____________
THI:
Thương đời lặn hụp chốn đua tranh,
Mục đích cuối cùng chữ lợi danh;
Lợi để riêng tư là trọc lợi,
Danh cho ích kỷ ấy hư danh.
Luân hồi sáu nẻo từng lên xuống,
Chuyển kiếp ngàn đời mãi tử sanh;
Kẻ trí sớm tu toan giải thoát,
Khỏi vòng miệng chậu kiến bò quanh.
      Ni-Sư Diệu-Lộc, chào chư Thiên mạng, chào chư đạo tâm hiện diện đàn tiền. Vậy Ngu Tỷ mời chư liệt vị đồng an tọa.
      Đã từ lâu vắng bóng, hôm nay Ngu Tỷ trở lại nơi này được kiến diện Bộ Phận Hiệp-Thiên-Đài Cơ-Quan Phổ-Thông Giáo-Lý và chư vị đạo tâm. Cũng nơi cảnh này đã gợi lại Ngu Tỷ những khoảng đời vui buồn trong buổi sinh thời.
      Tạo Hóa đã sinh ra con người tại thế gian này mang lấy nhục thể và chứa đựng một khối tâm linh trong đó. Ngoài ra còn những thể phụ thuộc khác để làm phương tiện cho khối nhục thể đó. Mọi hoạt động trong kiếp sinh thời, nếu khối nhục thể được nuôi dưỡng tinh khiết, các thể phụ thuộc được thanh khiết, thì khối tâm linh dễ điều khiển dẫn dắt con người ấy đi và sống trên con đường thuần lương thiện mỹ quân tử và đạo đức. Ngược lại, nếu phần nhục thể không được nuôi dưỡng tinh khiết, các thể phụ thuộc cũng chịu ảnh hưởng thiếu phần thanh khiết, khối tâm linh bị trì níu che lấp dày đặc bởi bức màn vô minh, do đó sẽ khiến con người ấy có một đời sống mất thăng bằng trong giai tầng hạ đẳng.
      Nói rõ hơn, con người ấy chịu nặng nề phần hạ trược, tham, sân, si, ố, dục, thiếu tao nhã quân tử hiền nhân và tác phong đạo đức.
      Vì vậy, trong Đạo giáo, các Đấng Thiêng Liêng hoặc các hàng chơn tu thường khuyên hàng tín hữu, khi bước chân vào cửa Đạo, điều trước nhứt là phải trì trai giới sát để lập hạnh. Đã tạo điều kiện trước tiên như vậy mà trong giới tu hành cũng thường khi bị vấp phải hoặc bị khảo đảo nội tâm ngoại thể, hoặc bị ngã quỵ trước cửa Đạo vì hai chữ “tham si”.
      Tham si vì chấp ngã, bởi chấp ngã nên chủ quan. Tất cả mọi ý nghĩ, mọi suy tư vì của mình cũng cho rằng đúng, rằng chân lý đạo đức. Không phân biệt được những ý nghĩ suy tư đó xuất phát từ cái chơn ngã hay cái giả ngã, xuất phát từ khối tâm linh hay các thể phụ thuộc. Đó là điều quan hệ nhứt cho giới tu hành.
      Vẫn biết rằng trong hàng giáo phẩm chức sắc Thiên phong hoặc trong hàng cao tăng đại đức, dầu sao sự tinh tấn về mặt đạo đức cũng hơn hàng thường nhân. Nhưng không phải các vị ấy đã hoàn toàn tránh khỏi sự sai lầm, phân biệt giữa sự xuất phát từ cái chơn ngã hay cái giả ngã. Do đó từ cổ chí kim, trong lịch sử Đạo giáo, các nhà lãnh đạo tinh thần, có người đã trọn vẹn hiến dâng đời mình để phụng sự Thiên cơ và nhân loại, đã hành Đạo chính chắn đến ngày công viên quả mãn, đắc Đạo danh nghĩa lưu truyền hậu thế. Tuy nhiên cũng có nhiều người đã vấp ngã trên hai chữ lợi danh vì chấp ngã và chủ quan.
      Nên hiểu rằng: Trước khi con người đến thế gian là con số không, đến ngày chung cuộc cũng huờn con số không. Cái khoảng thời gian từ khi đến cõi đời này và khi từ giã cõi đời này, đó là một khoảng thời gian tuy ngắn mấy mươi năm nhưng rất quý vô cùng. Biết sử dụng đúng mức thời gian đó để làm công quả, tạo điều kiện, sắm phương tiện để khi ra đi còn có được những gì cho phần tiến hóa ở tâm linh. Đó là cái có trong cái không. Nếu không hiểu và phân biệt rõ như vậy, mãi chấp ngã và cho rằng tất cả những sự vật như rờ được, thấy được, nói được, sử dụng được, như nhà cửa đất đai xe cộ do mình tạo ra mà cho nó là của mình rồi cố gắng bảo thủ giữ gìn nó cho mình hoặc cho một danh nghĩa nào đó là rất sai lầm. Bởi vì đời là tạm, của là chung, lấy của tạm phục vụ cho khách tạm. Cái còn lại là công quả đạo đức vốn liếng của tâm linh. Tất cả đều là giả hết, không có cái gì là của mình. Nếu thật là của mình như thể xác chẳng hạn, sao không giữ gìn cho nó được trẻ trung tráng kiện trường sanh mãi mãi, lại để cho nó già, bịnh rồi chết tan rã sau một thời gian hữu hạn?
      Thượng-Đế là Đấng Tạo Hóa muôn loài vạn vật, Thượng-Đế cũng tạo điều kiện dinh dưỡng khác nhau để bảo tồn dinh dưỡng cho muôn loài vạn vật ấy, nhưng Thượng-Đế không bao giờ nói cái này là của ta, vật kia là của ta. Cùng lắm trong khi giáo Đạo, để biện minh giáo lý, Thượng-Đế chỉ nói một câu: “Thầy là các con, các con là Thầy”, có nghĩa rằng tất cả đồng chung một bản thể, tuy hình tướng bên ngoài và cách xưng hô có khác nhau, nhưng chung qui là có một, không riêng gì của ai. Vì vậy đời thường nói câu “Đời là tạm, của là chung” rất là chí lý vậy. Ngoài ra một câu nói ấy Thượng Đế không nói câu nào khác. “Bất ngôn nhi mặc...” vẫn điềm nhiên chẳng có lời, nhưng vẫn điều hành sai khiến vạn vật từ tam thập lục thiên, tam thiên thế giới, thất thập nhị địa, tứ đại bộ châu.
      Người tu hành học đạo cũng nên ghi nhớ điều đó mà làm bài học thuộc lòng, may ra mới tránh khỏi những cái ngã cảnh gạt mình trong cõi vô thường này.
      Thôi hết giờ Ngu Tỷ một lần nữa xin cám ơn toàn thể chư liệt vị với lời giã từ cảm mến. Mẹ giã từ hai con và giã từ bổn đạo lớn nhỏ tại Vạn Quốc Tự.
NGÂM:
       Mây lành Phật cảnh dời chơn,
Nương theo thanh phướn giọng đờn thanh tao;
       Những lời Ngu Tỷ vừa trao,
Ước mong huynh đệ cùng nhau luận bàn;
       Thôi thôi tạm gởi mấy hàng,
Giã từ chung hết Tây Phang trở về.
      Thăng .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét