Thánh Thất Trung Thành, ngày 20-11-ĐĐ.14 Kỷ Mão (30-12-1939)
TRẦN HƯNG ĐAỌ chào chư liệt vị.
THI
Tiếng khóc đêm đông thấu giựt mình,
Họa tràn thế giới gẫm mà kinh!
Đạo Đời hai nẻo chia đôi ngã,
Nhân loại hay không nỗi bất bình.?
BÀI
Tay Tạo hóa dày công un đúc,
Cõi Dinh hoàn ra cuộc trò chơi;
Nấu nung chi cái loài người,
Cho thêm chọc nước khuấy Trời lăng xăng?
Có thân phải lo ăn lo mặc,
Vì thân mà sanh ghét sanh thương;
Có thân thân phải đọan trường,
Vì thân cam chịu trăm đường lao lung!
Nhưng thân đã đứng trong vũ trụ,
Nợ non sông chừ phú cho ai?
Hoằng hoằng nặng trịu đôi vai,
Trả xong cái nợ râu mày cho xong.
Đời phải lúc Tây Đông quyết liệt,
Đời phải cơn chém giết lẫn nhau;
Nước non thay dạng đổi màu,
Người đau ta há chẳng đau đớn cùng?
Cuộc chiến tranh nổ bùng năm cõi,
Sóng bất bình óng dậy mười phương;
Chông gai để bước lên đường,
Kiếm cung hồ thỉ cang trường nấu nung.
Quyết tranh đấu cho cùng phấn đấu,
Đoạt huyền công cho thấu Hóa công;
Tấn tuồng xương núi máu sông,
Rồi ra cỏ loáng đồng không, không người!
Nào oai thế vén Trời vạch Đất,
Nào trí mưu đổi vật thay người;
Mảnh thân mài miệt trong đời ,
Rồi ra cũng một trận cười mà thôi!
Miếng đỉnh chung xúi người nô lệ,
Phẩm nhân luân vì thế rã rời!
Không phương giáo dục cho người,
Quốc phong gia tộc tơi bời phong nghi!
Vận nước phải suy vi tan tác,
Hồn dân còn trụy lạc tả tơi!
Phải cơn nước lửa tơi bơi!
Cam lồ rưới tắt, Đạo Trời mở tung.
Chuông khử ám gióng rung inh ỏi,
Trống truy hồn kêu gọi mười phương;
Đưa tay dắt khách lên đường,
Tuốt gươm dứt sạch cái màn vô minh.
Cho mình biết thân mình nghiệp khổ,
Cho đời hay đời chỗ hý trường;
Không còn ghét, chẳng còn thương,
Nhân sanh đã bước lên đường tự do.
Người sống chung trong lò Tạo Hóa,
Đời hưởng chung trên đóa Thiên luân;
Tâm không muôn vật đều không,
Chung nhau hưởng phước Đại đồng nơi nơi.
Dưới chế độ hết người nô lệ,
Ngoài dã lâm không kẻ quan cô;
Mênh mông bốn bể năm hồ,
Trời là chủ tể cơ đồ là dân.
Trước tất phải bảo thân nhân loại,
Sau tìm phương kêu gọi quốc dân;
Quốc dân nung đúc tinh thần,
Tinh thần tráng kiện thể thân điều hòa.
Nhưng than ôi đời đà cay nghiệt!
Hỡi than ôi đời thiệt dở dang!
Mãi mê trong cuộc dinh hoàn,
Say sưa trong giấc mộng tàn mà thôi!
Đánh thức dây, thức rồi ngơ ngẩn!
Kêu hồn về hồn vẫn mê man;
Từng phen tiếng thở tiếng than,
Tiếng cười tiếng khóc tiếng bàn tiếng khuyên.
Nền Chánh Đạo thất điên bát đảo,
Mười bốn năm kẻ tảo người tần;
Xuôi chiều Chi Phái phân vân,
Ai toan đồ bá ai phần định vương?
Vì vương bá gây trường chinh chiến,
Vì định đồ sanh chuyện cạnh tranh;
Gương treo trước mắt đành rành,
Ai còn rước giặc vào thành làm chi!
Đạo phải lúc khuynh nguy nhiều nỗi,
Đời gặp cơn thay đổi lắm chiều;
Cậy ai sớm dắt tối dìu,
Phất cờ giục trống hầu kêu nhau cùng!
Xướng rát cổ, xướng không ai họa,
Kêu hao hơi kêu chả người ơi!
Toan lên lên hỏi thăm Trời,
Việt Nam há lại không người vĩ nhân?
Kìa cẩm tú gian sơn một khoảnh!
Kìa danh lam thắng cảnh Ba Kỳ!
Sơn hà anh khí phương phi,
Đất linh há đúc người gì không linh?
Ngũ Phụng lĩnh phụng trình đơn quyện,
Cửu Long giang long biến hồng vân;
Nam phương xưa cũng Thánh Thần,
Anh hào nay há trong trần không ai?
Sông Nhị Hà nước xoay cuồn cuộn,
Núi Tản Viên mây cuốn tầng tầng;
Ngũ hành sơn, vẻ thiên công,
Bắc Trung à cũng giống dòng Nam ta.
Bức phong cảnh xem qua vài đọan,
Ngắm non sông mà ngán nhân tình!
Hồn dân, dân hỡi có linh,
Thương đời giúp đạo quên mình hỡi ai!
Dù cho gái hay trai cũng vậy,
Tâm thương đời tâm ấy vẫn chung;
Mày râu đắp vẽ non sông,
Phấn son tổ điểm sắt đồng nấu nung.
Toan lấp bể gọi hồn Tinh Vệ,
Tính dời non học chí Ngu Công;
Muốn cho thế giới Đại đồng,
Thảy đều một dạ đắp trồng cho xinh.
Mưu cái cuộc hòa bình thế giới,
Thảy không còn chia mối chia manh;
Qui nguyên Đại Đạo ngày thành,
Đại đồng Tôn giáo mở tranh thái bình.
Nầy nầy, nầy hỡi nhơn sinh.
Thăng./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét