Trung Hưng Bửu Tòa, ngày 04- 4- ĐĐ.31(Bính Thân)
(13-5-1956)
THI
NGÔ đạo thành công phát đại từ,
MINH tâm kiến tánh thị chơn như;
CHIÊU nhiên tự tại du thiên thượng,
Giáng giáng thăng thăng lập đảnh lư.
Bần Đạo chào chư Hiền đệ. Bần Đạo miễn lễ.
Từ xưa nhẫn nay chư Thánh quân Đại đức, chư Hiền sĩ Triết môn được thành công trên đường tu học, sáng danh hiển đạo, nhơn thế cảm đức phục thiện hướng theo một mục đích lập chí tu thân, không ai ngoài Pháp môn giải thoát.
Pháp môn nầy trước đây bị lu mờ, ít người hữu duyên thọ chứng. Vì cuộc đời mỗi ngày mỗi khác, nhơn tâm vì đó đổi thay, chuộng danh lợi, xa nghĩa nhơn, gần sắc tài, quên đạo đức. Tâm ấy không còn, Pháp ấy không hiện, Đạo ấy ẩn khuất vào trong hư vô thanh tịnh, nên không mấy ai được Đạo. Ôi! Đấng Tạo hóa đã ban cho mỗi người một tự tánh hằng hữu đủ đầy sự linh ứng toàn năng toàn thiện, người lại làm cho che khuất đi, ngày một đen tối vô minh, sống khổ sống đau, chịu cho tình ý dục vọng lung lạc, con người mãi giam hãm trong bốn bức tường khó thoát ra biển mê trầm luân vô tận.
Bần Đạo thương xót không ngần, mong được hồng ân của Đấng Cha lành bố điển quang chuyển hóa cho cảnh đời, nhơn sanh mau hồi đầu hướng thiện. Nhơn sanh đã triền miên trong bể dục, khốn khổ mãi chốn A tỳ, bởi vô minh, vì vô minh gây thành tội lỗi. Nhơn loại hôm nay sở dĩ thù ghét lẫn nhau, bốn phương khói lửa, tranh lấn chống báng nhau, tâm cảnh dị đồng, ý tình bất nhứt, cũng bởi vô minh, đã tạo nên một cuộc đời khốc liệt tàn tạ. Nhưng chưa rồi, còn phải xương đắp máu tô, phe phái đã đành mà thảm thảm cho cái họa nồi da xáo thịt!
Thế gian đã vậy, người trong thế gian là vậy. Nên Tam Kỳ Phổ Độ ra đời, không phải ngẫu nhiên mà là tiền định. Đã nói tiền định trong Thiên điều pháp luật là có Thiên thơ sứ mệnh độ đời. THẦY đến lần ba cùng nhơn sanh, hòa sự sống, chan bủa tình thương yêu trong thế gian, đến cõi trần nầy thị hiện một Pháp thể bằng Thiên điều pháp luật, hình thành đủ cơ cấu trong Thánh hình, lập Hội Thánh, trao Giáo quyền, lấy nhơn sanh, cứu nhơn sanh, mượn thế để giác thế. Người đứng ra giác thế phải thế nào? Phải có đủ Pháp đủ Quyền, người ấy tự giác. Có tự giác mới giác tha, có được ân mới ban ân cho thiên hạ.
Nên người có trách nhiệm trong Giáo hội phải xả thân hành đạo. Xả thân không phải bỏ thân đi đâu, không bỏ mà bỏ, bỏ là bỏ cái thân phàm phu dục vọng. Thân phàm phu còn bị tình cảm sai sử, bị ý thức câu thúc, bị ngũ quan điều động mà hay vọng dục móng sanh, khiến cho lòng ghét, thương, mừng, giận; lòng ấy là phàm, không giờ phút nào yên tịnh, đã mất yên tịnh là mất công bình minh chánh. Linh năng, linh giác bị lấp che, không yên tịnh nên không được đón lấy điển quang, không tiếp thừa Thánh mạng, lòng đã xao động điên đảo thì huệ tâm đâu có, Thánh đức đâu nên. Nên người Thiên phong phải nuôi lòng thanh tịnh, có thanh tịnh thì trí tuệ viên thông, Thiên điều mới ngộ chứng. Lòng ấy làm cho ta an lạc vô cùng. Trước cảnh đời náo nhiệt ta như như bình đẳng, quán suốt Càn Khôn, không bị một chướng ngại lấp ngăn, không bị một vô minh che khuất. Lòng ta tự do, thân ta yên ổn thì Khí mãn, Thần đầy, Tinh huyết trong người sung túc, trăm bịnh đều tiêu, ngồi trước thế gian mà thấy những bồng lai hải đảo, lưng ngay ngực thẳng, miệng ngậm, tay xoa, một hơi thở là một lần đưa chơn hồn dạo chơi khắp trong thế gian, long thăng, hổ giáng, đưa rước từng giờ, tứ tổ chực chầu khi đi, khi ở.
Bần Đạo mong ước chư hiền luôn luôn làm được, tạo được thân Bồ tát, diệt được thân phàm phu, kỉnh thiên hạ như kỉnh Trời, quên mình mà yên vui với Đạo .
Bần Đạo chào và ban ơn ./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét