TRƯNG TRẮC THÁNH NƯƠNG. Chào chư phận sự.
THI
XUÂN đến trăm hoa hớn hở cười,
XUÂN về non nước, vẻ màu tươi;
XUÂN đưa cốc rượu khuây lòng khách,
XUÂN mượn vần thi nhắn nhủ đời.
XUÂN biết nhơn sanh còn khổ hết,
XUÂN hay thời cuộc đánh hay thôi;
XUÂN khua bốn bề, hồn xuân tỉnh,
XUÂN đáng là xuân, đứng giữa trời.
BÀI
Giữa trời một tiếng nổ vang,
Khí Tam dương đã sáng choang trong trần;
Chúa Xuân đến trăm phần hớn hở,
Chợ Xuân đầy niềm nở khách xuân;
Gấm thêu non nước nghìn trùng,
Mai thêu trời bể, hương lồng cỏ hoa.
Đường gió bụi, âu là mưa nắng,
Bước gập ghềnh, thêm nặng gánh xuân;
Oằn vai mang đến chợ đông,
Đầu hoa Ngũ phúc, đầu gồng Thiên mai.
Cất tiếng gọi cùng ai lữ khách,
Đứng trong trần, cốt cách là mai;
Mưa đông, nắng hạ chi nài,
Dãi dầu mưa, nắng, đợi ngày đón xuân.
Âu cái kiếp phong trần vất vả,
Để đền bù đắp vá non sông;
Bao nhiêu những nỗi đau lòng,
Nấu nung nên đóa hương nồng cỏ hoa.
Mai đã giá, đứng trong thiên hạ,
Mai lại là chúa cả mùa xuân;
Nhân cơ tạo hóa tiến tuồng,
Dù ai tưới nước, vun phân mựa hèm.
Mặc ong, bướm, ngày đêm rộn rực,
Mai là mai, dễ cướp tiết mai;
Nụ cười thử khách trần ai,
Vườn xuân mấy mặt biết mai thế nào.
Vật đáng giá, đem rao, đem bán,
Để nhủ lòng cùng bạn Thanh niên;
Ta đây chả phải vì tiền,
Bán mai chả phải lợi quyền bán mai.
Nói Ta nói, biết ai hay biết,
Tiết xuân là Trời thết đãi chung;
Mỹ, Âu biết có xuân không?
Hay là riêng khách phương Đông xuân về.
Người thành thị, thôn quê, ai nấy,
Tặng mỗi người một cái hoa mai;
Nhớ rằng hoa đã cầm tay,
Tâm nầy, vật ấy, dễ thay đổi nào.
Chợ xuân, Ta bán, Ta rao.
Thăng./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét