Thánh Thất Trung Thành, ngày 15-10-ĐĐ.15 (Canh Thìn) (14-11-1940)
VÕ CÔNG TÁNH
Chào chư Hiền sắc, chào toàn thể nam nữ lưỡng ban, tịnh tâm, tịnh đàn, xông trầm, khử trược, trật tự, ai lộn xộn phạt à! Thôi tiếp lịnh Lý Giáo Tông.
TIẾP ĐIỂN:
LÝ THÁI BẠCH. Chào chư Hiền đệ, chào toàn thể nhơn sanh nam nữ. Thành tâm nghe dạy:
Thế giới đi đến cuộc điêu tàn, biển gò sông núi, nhơn loại bước chơn lên đường thống khổ, gió đạn mưa tên. Than ôi! Còn đâu hạnh phúc hòa bình, còn đâu nhơn tâm thế đạo, đau khổ mà nhơn loại còn đeo đai trong vòng tư dục, say mê trên giấc mộng trường! Mười bốn năm nay, dộng chuông cảnh tỉnh, đánh trống giác mê, inh ỏi trong ba ngàn thế giới là Tam Kỳ Phổ Độ, mà coi lại nhơn sanh đương còn ngon ngủ, chỉ đặng một số ít người chợt tỉnh, nhưng cũng còn đương gục lên, gục xuống, mơ mơ, mộng mộng như kẻ không hồn, như con mất mẹ. Hỡi ôi! Đường gió bụi, nẻo chông gai, rồi ai cất gánh lên đường, nhơn loại còn phải lắm nỗi thảm thê đau khổ! Đạo đức, Đạo đức là phương thuốc tận thiện, tận mỹ để làm cho phiền não trở ra Bồ Đề, đời khổ não trở nên hạnh phúc, thế giới bi quan trở nên lạc quan. Than ôi! Đạo đức mê hoặc, đạo đức giả dối là phần nhiều. Mượn đạo đức để cầu cho đặng phước, đặng tài, hết đau, hết khổ, rủi không y lời nguyện sanh lòng sè sụt lãng lơi, trở lại nghịch thù đạo đức. Mấy ai hiểu cái chân chính Đạo đức là tu thân, thân ai, thân nấy đều tu thì gia đình thỏa thuận, quốc gia, xã hội đặng hòa bình, thì thế giới Đại đồng. Chừng ấy đâu còn chiến tranh xâm lược, cướp bóc, giựt giành, không có thế giới cường quyền đâu còn nô lệ, trở nên thế giới nhà chung, đời sống của nhân loại thế nầy, ngắm ra mới có phần thú vị. Ở vào thời kỳ nầy, nói theo thuyết chân chính đạo đức, ai khỏi cho là ảo tưởng. Nhưng, phải biết rằng: trên đời chẳng có gì khó, có chí rồi nên, huống hựu lựa là xưa nay muốn khai hóa một phương pháp gì cũng phải trải qua những thời kỳ trái ngược.
NGÂM
“Khuyên đời học chí Ngu Công,
Mặc dầu Trí Tẩu đem lòng cười chê”
BÀI
Đời phải cuộc bể dâu thay đổi,
Người trong cơn chìm nổi bơ vơ;
Năm châu thắng bại cuộc cờ,
Nổ bừng một trận cõi bờ tả tơi!
Lòng tư dục ghen trời trách đất,
Miếng đỉnh chung đổi vật thay hình;
Nổ rân lượng sóng bất bình,
Phập phồng bể Bắc, gập ghềnh trời Đông.
Thây ma đói chất chồng đường sá,
Quỷ không đầu rỉ rả khóc than;
Đêm đông tiếng kể bên đàng,
Nỗi lo thiếu mặc, nỗi bàn thiếu ăn
Trường danh lợi đua chen lấn lướt,
Lên võ đài mạnh được, yếu thua;
Chen nhau kẻ bán người mua,
Vì thân phải lắm nỗi chua chát lòng!
Lại còn mắc trong vòng chế độ,
Sóng cường quyền đạp đổ dân đen;
Trần ai lắm nỗi nhọc nhằn,
Vui chi nhơn loại, nằng nằng say sưa!
Khổ nỗi khổ, còn chưa kinh hải,
Người giết người bằng cái lương tâm;
Lỡ chơn, sỉa bẫy, sa hầm,
Chừng hay vực thẳm, đã nhằm hang sâu.
Xót nhơn loại ăn sầu nuốt thảm!
Động từ tâm hoài cảm CHÍ TÔN;
Sông mê giục trống tỉnh hồn,
Giác mê khải ngộ bảo tồn linh sanh.
Lửa phiền não Nam thành hực hực,
Nước cam lồ rưới tắt không không;
Cho dân Nam Việt thỏa lòng,
Hòa bình lập trụ Đại đồng trúc cơ.
Giọt mưa Thánh gội nhuần bốn bể,
Ngút mây lành thêu vẽ năm châu;
Thái bình đất Á, trời Âu,
Hưởng chung hạnh phúc trong bầu Càn Khôn.
Nhưng than ôi! Đời còn đau khổ,
Thảm thiết thương quốc độ Nam này;
Nhơn tâm tan rã bạn bầy,
Lòng đầy bản ngã, dạ đầy tư tâm.
Trải qua mười mấy năm khai hóa,
Trong ba kỳ truyền bá chưa xong;
Kẻ Hướng đạo chưa hết lòng,
Kẻ vì thiếu đức, người không đủ tài.
Người tin đạo tin sai, tưởng quấy,
Vái Phật, Trời xin thấy huyền linh;
Đổi thành, niệm sám, tụng kinh,
Cầu qua tai nạn, cầu xin phước tài.
Lại có kẻ đứng ngoài bình phẩm,
Chê chỗ buồn qua ngắm chỗ vui;
Có người đợi vận chờ thời,
Sấm xưa thi cũ, rung đùi ngâm nga.
Đời có lắm người mà như thế!
Đời bảo sao không tệ, không hư!
Ai ra gánh vác đây chừ?
Có thân, có nợ, nợ đời, nợ chung.
Đem đạo đức sửa lòng nhơn loại,
Vững đức tin cứng cõi như đồng;
Chim còn ngậm đá lấp sông,
Trên đường đạo đức, dắt cùng nhau lên.
Đại đồng lo gắng đắp nền.
Thôi. Ta chào lui./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét