Đại Đạo tạo con đò cứu khổ, Hướng đạo cần tự độ, độ tha. Năm chi bảy phái hiệp hòa, Trương cờ Đại Đạo xây tòa vạn linh.

LỜI GIAO CẢM

LỜI GIAO CẢM
(Kích vào hình ảnh để xem tiếp lời giao cảm)
  Xin chân thành cảm ơn quý huynh, tỷ, đệ, muội và quý độc giả đã ghé thăm NGÔI NHÀ ĐẠI ĐẠO

Chủ Nhật, 5 tháng 6, 2011

Vun quén mầm non là cần thiết - Lấy Đạo lý làm lẽ sống cho đời mình

NGỌC MINH ĐÀI, Tuất thời Rằm tháng Giêng Kỷ Dậu (3-3-1969)
____________
      GIÁO-TÔNG ĐẠI-ĐẠO THÁI-BẠCH KIM-TINH, Bần Đạo mừng chư hiền đệ hiền muội.
THI:
Thế loạn khuyên người rán định tâm,
Huyền linh phép báu đã trao cầm;
Gìn thân tế chúng cơn phong bão,
Mới biết đạo mầu lý diệu thâm.
      Nơi đây đã được rất nhiều ân điển chan rưới, chỉ tiếc rằng nhơn sanh còn sa ngã trong dục vọng thường tình, lấn chen tranh đấu, sớm tối đua đòi quyền lợi, quên mất bản thân đã chịu bao nhiêu nỗi nắng sương mưa gió trên thế lộ, và trước mắt vẫn còn bao nhiêu cạm bẫy chông gai hầm hố đón ngăn, người đời vẫn lao mình lướt tới.
      Đối với lòng bác ái từ bi của chư Tiên Phật, đối với đức háo sanh của Thượng Đế, nhơn sanh đã quên và dường như không còn ý niệm được sự cứu cánh vô hình, nên Thánh Đường sẵn có, tay hướng đạo sẵn mở rộng dang xa, nhưng không che chở nâng đỡ ôm gồm gì được cả, thật đáng thương thay!
THI BÀI:
       Trên Thượng Đế ơn lành chan rưới,
       Dưới nhơn sanh nhuần gội hồng ân;
              Tam-Kỳ Phổ-Độ hạ trần,
Giống lành gieo rải khắp phần Việt Nam.
       Cùng cõi tạm ai phàm ai Thánh?
       Cùng thế đồ, cùng cảnh trần la;
              Nguyên nhân sứ mạng đâu là?
Thánh Hiền Tiên Phật suy ra ai nào?
       Lập một nước để trao quốc chánh,
       Mở Đạo Trời khó định nhơn tâm;
              Trải qua đã mấy mươi năm,
Tiền đồ còn hỡi xa xăm mịt mờ.
       Chọn sứ mạng trao cờ Đại Đạo,
       Nhờ tay phàm hoài bão tình thương;
              Cho đời bớt nỗi tai ương,
Vượt qua Nguơn Hạ khoa trường đề tên.
       Trải mấy năm chí bền lo lắng,
       Hai nhiệm kỳ ngọt đắng sớt chia;
              Học hành đã đến thời kỳ,
Đồ thơ cất gánh một khi lên đường.
       Đời đang khổ biểu dương tài đức,
       Đạo đang chờ những bực thánh tâm;
              Trở về đường lối diệu thâm,
Lập đời Thánh Đức muôn năm thái bình.
      Đối với các tổ chức, riêng Cơ Quan Phổ Thông Giáo Lý có khác hơn là tuần tự nhi tiến. Điều cần nhứt, huấn luyện một số nhân tài đức hạnh để tương lai có người kế tiếp và kiện toàn nội bộ, nghiên cứu giáo lý.
      Chư hiền đệ muội luôn luôn ghi nhớ cái nguyên tắc “Tre tàn măng mọc”, và phải có phương pháp dung dưỡng lớp măng ấy theo đường lối tổ chức có chuẩn thằng qui củ, theo đường lối chánh đạo trong quyền pháp đạo luật.
      Chư hiền đệ muội đừng nhắm vào tuổi đời cá thể của mình mà đốt giai đoạn trưởng thành của cơ đạo. Mỗi người mỗi việc, hành cho đến nơi đến chốn. Mỗi một lớp người xây đắp một giai đoạn, mỗi một thế hệ nhân sinh xây dựng một bước tiến một cấp cao. Về nhiệm vụ vun quén măng non là cần thiết, vì mỗi tổ chức nào cũng phải cần đến lớp người nồng cốt có căn bản, tổ chức có được tiến triển kết quả mau chậm đều do lớp người nồng cốt trong nhiều thế hệ kế tiếp.
      Trải qua hơn bốn mươi năm, lớp măng non nếu có ai làm bản thống kê thì sẽ được một con số đáng kể, nhưng lớp măng non ấy không được ai dung dưỡng chăm sóc, vì thế cho nên trong đó có những chồi non bị cây già lấn ép, có những lớp tùy hoàn cảnh vượt lên không trật tự,  không hàng ngũ, cũng có lớp  bị sâu bọ tiêu diệt. Rất mỉa mai thay!
      Phần nhiều gia đình Thiên Phong Chức Sắc, Chức Việc đến hàng đạo hữu, cha mẹ có đạo Cao Đài, con cái lại đi đạo khác, rồi trở về chống đối lại đường lối hành đạo của cha mẹ.
      Vẫn biết đạo nào cũng quí, cứu cánh cùng rốt cũng như nhau. Điểm đề cập nơi đây là khía cạnh giáo dục của phận làm cha me. Đó là chưa nói đến đa số lớp trẻ đi Chùa Thất tụng kinh làm đám, nhưng có ai hỏi tại sao vào đạo thì chúng trả lời mỗi đứa khác nhau. Đứa thì vào đạo vì thấy trang lứa muốn vào cho vui; đứa thì tại cha mẹ bảo không dám cải; đứa thì thấy cha mẹ làm thì bắt chước nhưng không biết để làm chi; đứa thì sợ quỉ ma dẫn hồn xuống địa ngục nếu không cầu cạnh với Thiêng Liêng; đứa thì sợ tai bay họa gửi; đứa thì muốn may mắn mọi sự trên đường đời nhờ có công đi Chùa Thất. Không nghe đứa nào nói đến nhiệm vụ giáo dân vi thiện hay hoàn thiện hóa bản thân, hay nhờ đạo đức hóa mọi nếp sinh hoạt xã hội quốc gia để an bình thạnh trị cho non sông tổ quốc.
      Đừng ai qui lỗi hoặc trách cứ tại sao chúng nghĩ vầy mà không nghĩ vậy, vì tổ chức từ cấp lãnh đạo tinh thần thiếu sót khiến cha mẹ chúng chẳng có đường lối hoài bão hướng thượng rồi bảo sao chúng lại có được tinh thần ấy.
      Thế thường hay tôn trọng những bậc vĩ nhân, những hàng Giáo Chủ, mà không tự tạo cho mình hay cho tập thể trở nên những bậc vĩ nhân ấy. Thử hỏi, những bậc ấy đâu phải từ trên trời rớt xuống, cũng từ bào thai nhục thể mà sanh.
      Trở lại nội tình Đại-Đạo Tam-Kỳ Phổ-Độ, nếu cứ theo cái đà cũ, dầu chư hiền Thiên phong Chức Sắc toàn đạo có sống đủ 2.500 năm cũng thế thôi, vì không có óc canh tân nghiên cứu khai thác lý nhiệm mầu của Đạo mà Chí Tôn cùng hàng Tam Giáo đã vạch sẵn.
      Ngày nay trước hiện tình cơ đạo, nếu lấy theo thường ý thì bi quan, nhưng theo Thánh ý đó là điều lạc quan. Nhờ có một khoảng thời gian tối tăm mù mịt, ai giỏi kiên tâm trì chí thắp lên ngọn đuốc quang minh soi đường mở lối, thì người ấy sẽ có rất nhiều bạn đường nối gót.
      Ngày nay cơ đạo cũng tương tự. Trước đêm trường tối tăm dày đặc, quyền pháp chẳng phân minh, mạnh ai cũng nói mình là chánh pháp, là đúng pháp, không có ai có quyền gì chinh phục điều khiển ai. Chư hiền đệ muội may mắn đến buổi chót của đêm trường được Từ Phụ Chí Tôn trao cho ngọn đuốc vừa châm diêm, giờ đây còn tùy nhiệm vụ và sứ mạng của những sứ đồ chấp hành có kiên trì cầm đuốc soi đường hay không, có sợ đêm trường rét mướt hay không, có sợ gai chông hay không, có sợ sương gió đất bùn làm bẩn y phục giầy dép hay không, có sợ mất giấc ngủ trong chăn êm nệm ấm hay không, có biết nghĩ đến lớp người kế tiếp cầm đuốc thay thế mình tiếp tục con đường hướng về mục phiêu chánh hay không? Đó là những yếu tố cần thiết cho sự thành đạo sau nầy.
      Bài học đạo cũng như bài học đời, càng học thấy càng khó, nhưng càng khó mới thấy được vinh quang trong sứ mạng. Leo lên đỉnh Hy Mã Lạp Sơn là việc khó ở thế gian, đã có hàng lớp người rũ xương dọc hai bên vệ đường, nhưng rốt lại sự vinh quang cũng sẵn đón chờ lớp người kiên tâm trì chí.
      Chư hiền đệ muội lúc nào cũng thấy khó như người đạp xe lên dốc núi, tuy thấy đỉnh còn xa, nhưng nhìn xuống mình đã cheo leo giữa đoạn đường khá xa rồi vậy. Bần Đạo không nở khen suông để chư hiền đệ muội mãn nguyện mà an hưởng nên phải thố lộ khoảng đường còn trước mặt.
      Một thí dụ: Cứu Trợ - biết rằng lòng thương người trước cảnh cơ hàn tan nát nhưng sự âu lo cứu trợ không khi nào bằng sự âu lo cho đứa con bị nạn.
      Việc lo đạo cũng thế. Có mấy ai lo đạo như lo sự sống của cá thể và gia đình mình, nhưng nếu rủi gặp một tai nạn bắt trắc nào đó, dám bán hết sự nghiệp để chạy chọt đút lót. Thương thay cho người đời chưa dám lấy lẽ đạo lý làm lẽ sống cho đời mình.
      Sau đây là lời dạy chung chư hiền đệ hiền muội đã có tâm thành về đây chầu lịnh Thiêng Liêng để mong được lời an ủi vỗ về giữa thời buổi loạn ly, thiên tai chiến họa, và được dạy chỉ đường lối tu hành. Trước nhứt là chư hiền đệ muội có lòng tín nhiệm và cảm tình với đường lối hành đạo của Cơ Quan. Chư hiền đệ muội an lòng giữ gìn tâm đạo cho bền chặt, gọi là “Đạo bất ly tâm. Hãy chân thành với lòng mình mà đi trên đường Đạo. Tất cả mọi hoạt động của mình phải nhắm vào mục đích tối thượng của đạo lý từ tư tưởng, ý nghĩ, lời nói, cử chỉ đến việc làm phải được sự chân thành, tỏ nỗi cảm tình và thố lộ tình thương với tất cả mọi người mọi trường hợp. Việc gì trước khi muốn nói hoặc làm cho ai, nên đặt mình trong hoàn cảnh người ấy để xem mình có chịu được những đối xử như vậy hay không. Nếu được thì làm, không được thì đừng. Đó là tự mình kiểm soát hành động của mình đó, cũng là khuôn mẫu đạo lý Nho Giáo un đúc cho mình đó. Hằng ngày mình thường ước mong kẻ khác giúp đỡ phương tiện sinh kế, nâng đỡ con cái học hành, để lời dịu ngọt đối xử với mình, cùng mong Thượng Đế  tha thứ tội lỗi và ban ơn cho mình. Hãy lấy tất cả sự ấy ban bố và đối xử với kẻ khác. Đó là vốn luyến để dành trong kho vô tận và chắc chắn trộm cướp không lấy được, chiến tranh không tàn phá được, đó là đạo lý thông thường bậc trung cấp. Hễ có chí, ai cũng làm được hết. Làm được bực trung cấp là đã được 2/3 đoạn đường tu hành tạo Tiên tác Phật rồi đó.
THI:
Đạo lý nào đâu ở chốn xa,
Từ bên Thiên Chúa hoăïc Di Đà;
Thích Ca, Lão Tử cùng Nho Giáo,
Do sự thiện hành chính bởi ta.
THI:
Bởi ta tha thiết đến hay không,
Việc ấy tùy nơi mỗi cõi lòng;
Ích kỷ vị tha thương hoặc ghét,
Tinh thần đánh giá sự thành công.
THI:
Thành công đâu phải đợi ai cho,
Thi đỗ nhờ công học mỗi trò;
Đừng nói học tài thi mạng ấy,
Đạo lành làm được của Trời cho.
THI:
Hoan hỉ nhìn xem trước điện tiền,
Trẻ già lớn bé có căn duyên;
Giữa thời vật chật giành xâu xé,
Cũng để ngày giờ kiếm Phật Tiên.
THI:
Phật Tiên thương mến để lời khuyên,
Hãy học theo gương của Thánh Hiền;
Việc thiện đừng chê dầu lớn bé,
Lâu ngày đầy đủ bởi nhờ siêng.
THI:
Siêng lo hành đạo lập công phu,
Bất cứ người nào cũng dễ tu;
Sự sống hằng ngày chen đạo lý,
Khỏi cần thạch động với non vu.
      Thôi Bần Đạo để lời khuyên bao nhiêu cũng đủ. Rán mà nghiên cứu hiểu suốt mà thực hành. Ban ơn chung toàn thể chư hiền đệ muội, thăng .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Sau trước nếu một lòng tự quyết,
Thì đạo, đời, muôn việc do ta,
Chánh tâm thành ý đó là,
Tu thân xử thế tề gia vẹn toàn.
Lỡ một kiếp đâu còn cơ hội,
Trễ một ngày khó đổi ngàn vàng,
Đừng rằng thế sự đa đoan,
Ví như một giấc mộng tràng rồi thôi.

  • Đức Giáo Tông Đại Đạo, Cơ Quan Phổ Thông Giáo Lý, 14-3 Quý Hợi
  • 10 phút tìm hiểu ĐẠO CAO ĐÀI .
  • Tác giả: Đào Công Tâm (Bản PPS)
  • Dương Trọng Thu biên tập lại theo Google Slides