Đại Đạo tạo con đò cứu khổ, Hướng đạo cần tự độ, độ tha. Năm chi bảy phái hiệp hòa, Trương cờ Đại Đạo xây tòa vạn linh.

LỜI GIAO CẢM

LỜI GIAO CẢM
(Kích vào hình ảnh để xem tiếp lời giao cảm)
  Xin chân thành cảm ơn quý huynh, tỷ, đệ, muội và quý độc giả đã ghé thăm NGÔI NHÀ ĐẠI ĐẠO

Thứ Năm, 22 tháng 7, 2021

LO TU HỌC TIẾN LÊN XÂY LÂU ĐÀI HẠNH PHÚC


Thánh Thất Trung Nguyên, ngày 01-8-ĐĐ.33 
(Mậu Tuất) (13-9-1958)

THI

BẠCH Ngọc THẦY ngồi mãi nhớ trông,
HẠC linh nương bước đến Trần hồng;
ĐỒNG tâm đón rước ơn từ huệ,
TỬ sĩ tu hành gắng quả công.

Tiểu Thánh chào chư Thiên ân Chức sắc Chức việc và toàn thể Đạo tâm nam nữ.

Đại tịnh, đại tịnh trong ngoài thành kính đón THẦY giá lâm.

Tiểu Thánh lo chia cắt chư Thần giữ Đàn, và mời chư Tiên Phật hộ giá, quí Hiền ân cũng như Đạo hữu rất nên an tịnh, vì nội địa cơ sở mới thiết lập, điển quang khó ngự, và tinh thần Đạo hữu chưa được ký định nơi đây. Vậy khá y tuân lời Tiểu Thánh chư Hiền thành tâm tiếp Giá.

TIẾP ĐIỂN:

THI

CAO dày che chở cả quần sinh,
ĐÀI các sao vui cảnh một mình;
THƯỢNG hạ mấy con lo trở bước,
ĐẾ ân tận độ gắng công trình.

THẦY mừng các con, THẦY cho các con an tọa nghe dạy.

Giờ nầy THẦY đến cùng các con nơi nầy để ban ân rưới phước và chứng lòng đạo đức của mỗi con.

BÀI

Đêm khuya nương gậy đến Đàn,
Để lời chỉ dạy và ban ơn lành.
Con nầy nhớ trần tình giả tạm,
Chớ đắm mê chôn hãm linh hồn;

Quê xưa trở bước mau chồn,
Cuộc đời thay đổi dập dồn khổ vui.
THẦY thấy con ngậm ngùi tấc dạ,
Con còn trong nhân quả trả vay;

Tháng ngày dày dạn đắm say,
Đến khi tai họa than dài khóc to.
Con nghĩ lại mà lo tu học,
Để tâm thành mà dốc tiến lên;

Công phu công quả đắp nền,
Lâu đài hạnh phúc mới bền dài lâu.
Nơi đây con cùng nhau cố gắng,
Dốc tình lo tạo đặng Thánh đường;

Một là ý chí phô trương,
Hai là chiêm ngưỡng hội trường nhà chung.
Đã thi nhau đóng công góp của,
Để cho thành như đủa đủ đôi;

Hôm nay cũng tạm xong rồi,
THẦY khen con khéo vun bồi quả công.
Công hay của bởi lòng vì Đạo,
Lòng khéo tu mới tạo phước duyên;

Có công THẦY sẽ ban Quyền,
Có lòng THẦY sẽ trao truyền Pháp môn.
Kể công con cộng dồn mấy hội,
Liên tiếp theo đường lối THẦY khai;

Đi qua một đoạn truông dài,
Mới hay lầy lội chông gai khoảng đời.
Nay đã gần đến nơi đến chốn,
Chốn tạm yên là chốn nghỉ chân;

Nghỉ rồi con lại đăng sơn,
Long Hoa dự hội gội ơn phước dày.

Các con nơi này đã được dựng lên ngôi thờ bằng công phu, công quả để làm nơi chiêm ngưỡng là chỗ nhà chung. THẦY cũng mừng. Mừng là con đã nhận thấu lẽ Đạo, bỏ công góp của, xây đắp ngôi Thánh Thất thờ THẦY, công quả ấy cũng tiêu bớt nghiệt oan mà còn tô nền Phước Huệ về sau. Nhưng THẦY cũng lo, sức nhỏ làm việc to nếu không cố gắng thì có thể làm trò cười "Bán đồ nhi phế" thì chẳng những chẳng được công mà còn bị quở trách là khác. Nhưng THẦY đã cho chư Thần phò hộ mà cũng được soi dẫn nhiều, kết quả gỡ xong những rối rắm cho nhau, THẦY cho biết rằng: Con còn có công có hạnh thì THẦY còn giao nhiều trọng trách và cho nhiều khảo thí đến để mài giũa cho nên tốt đẹp hơn nữa.

Con đã xây nên Thánh Thất, làm nhà chung cho một Họ, nhà chung là nơi mình kí thân sớm đi tối về, hết còn phải biết, hư nên cùng chịu, chớ có như khách qua đường, đã làm cho có là việc dễ, giữ cho được là việc khó. Con làm ra con phải giữ lấy. Nuộc lạt đứt, tấm phên hư không phải làm lơ, còn phải coi trong ngó ngoài, lo còn lo hết. Con xây được ngôi nhà thờ chung nầy để kỷ niệm tấm lòng vì Đạo vì THẦY. Con biết quí trọng đạo đức, biết làm nơi cho kẻ sau tới mới về được che mưa đụt nắng, công ấy không vô ích mặc dù làm hôm nay một cảnh đồ sộ mà mai đây đổ sụp đi cũng không gì hối hận thương tiếc. Vì đã làm ra là đã được công rồi, còn đòi hỏi chi nữa? Conbán con trâu mua thẻo ruộng, có ruộng phải mất trâu, chớ không lẽ được ruộng mà cũng muốn còn trâu sao được! Đã đem công quả đổi lấy phước đức, cũng như đem tiền mua một vật gì hay trả một món nợ, nợ trả xong tiền phải bỏ ra, vật lượm lấy thì bạc cũng được bỏ ra, chớ nên đòi hỏi lòng tham vô lý.

THẦY mừng các con xây cất Đền Thất thờ Trời học Đạo, làm vậy gọi là công, con đem công trừ lòng ích kỷ, dưỡng lấy điều nhơn.

Nhơn loại hiện nay trên thế giới cũng đem công bỏ của ra để cung ứng cho chiến tranh, viện trợ bằng bom đạn, viện trợ bằng kỷ sư bác vật, chế tạo nguyên tử vũ khí để rồi giết nhau tàn phá cõi đời cho thành tro bụi, công của làm như vậy chẳng những chẳng được thưởng mà còn bị quở bằng sự trừng phạt của THẦY. Bên nọ như công dã tràng xe cát, bên này như gò mối chun đùn.

Mối đùn phủ thành gò để làm nơi yên nghỉ lo gì miệng gà!

Vậy con người hiểu Đạo nên giác ngộ Quyền Pháp mà quên thân làm nên lợi ích cho đời, lòng có đạo đức thì làm gì cũng có ích lợi cho quần chúng, dù ở ngôi thủ lãnh, hay kẻ tôi đòi cũng đẹp lòng người, thuận ý Trời. Mà mất đạo đức đi rồi thì giữ địa vị nào, ở giai cấp nào cũng hư hại cho nhân loại, nhưng bản thân người đạo đức không phải chuộng bên ngoài, ví như hạt lúa, sở dĩ giữ cho còn vỏ trấu là để bảo vệ mầm chủng tử bên trong, vì muốn giống lành được sống lâu dài, lợi nhơn ích Đạo mà giữ còn vỏ trấu, cũng như cái danh để bảo vệ cái thực.

Muốn thấy được cái thực cũng nhờ ở cái danh, vì cái danh mà bị lem ố đi, thì ai tin người đó có cái thực, vì vậy mà phải giữ cái danh để phô bày cái thực, cũng như giữ vỏ trấu để bảo vệ giống lúa, nếu bóc vỏ ra thì gạo phải thành cơm, để vỏ lại thì lúa ấy sinh sản. Các con ăn ở theo hạt lúa mà tu, lúa là vật quí để nuôi sống cho loài người, nhưng quí không phải đội trên đầu, thờ trên trang mà phải bị vãi liệng nơi bùn lầy. Bùn lầy là vũng hôi tanh mà lúa phải chịu chui độn ở đó, bị đất chôn lấp, nhưng mầm nhân không chịu đè nén, không từng thối tha, bèn chổi dậy vượt lên, hứng lấy không khí đón ánh sáng mặt trời, bây giờ người ta ai không sung sướng mà trông thấy lúa xanh bông mướt, lòng thêm quí chuộng, thì các con lấy đó mà suy!

Các con nơi nầy đã gắng cho cái tên TRUNG NGUYÊN, cái tên tốt đẹp cao quí, luôn luôn lấy đó làm Pháp môn luyện kỷ tu tâm.

TRUNG NGUYÊN là nguồn lớn. Lòng các con là biển rộng, vì nước ở nguồn nhiều mạch, nhiều suối, nhiều mương, chỗ một ít mà góp lại thành nguồn, nhiều nguồn mới đổ ra biển, biển là nơi chứa đựng hứng lấy. Vì sao mà hứng lấy và chứa đựng được, là vì thấp hơn sông rạch, thấp mà rộng, bởi rộng mới sâu, sâu cũng gọi là thâm nhiệm. Còn cao hơn sông là suối, cao hơn suối là mương rạch nhỏ nhen. Bởi vậy càng cao càng nhỏ, càng nhỏ càng cạn, càng cạn thì có hồi phải khô. Vì vậy THẦY muốn các con ăn ở như biển, nghĩa là phải hạ mình, giữ lấy con người bực dưới, mà con càng thấp bao nhiêu thì càng ân phước bấy nhiêu, hạ mình không phải hèn yếu, mà là khiêm tốn nhún nhường, mà hạnh đó là hạnh của THẦY, con nên học lấy, đừng nên hơn thua về thế gian, mà hơn thua về Quyền Pháp.

Thôi, THẦY ban ơn mỗi con, THẦY thăng./

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Sau trước nếu một lòng tự quyết,
Thì đạo, đời, muôn việc do ta,
Chánh tâm thành ý đó là,
Tu thân xử thế tề gia vẹn toàn.
Lỡ một kiếp đâu còn cơ hội,
Trễ một ngày khó đổi ngàn vàng,
Đừng rằng thế sự đa đoan,
Ví như một giấc mộng tràng rồi thôi.

  • Đức Giáo Tông Đại Đạo, Cơ Quan Phổ Thông Giáo Lý, 14-3 Quý Hợi
  • 10 phút tìm hiểu ĐẠO CAO ĐÀI .
  • Tác giả: Đào Công Tâm (Bản PPS)
  • Dương Trọng Thu biên tập lại theo Google Slides