Đại Đạo tạo con đò cứu khổ, Hướng đạo cần tự độ, độ tha. Năm chi bảy phái hiệp hòa, Trương cờ Đại Đạo xây tòa vạn linh.

LỜI GIAO CẢM

LỜI GIAO CẢM
(Kích vào hình ảnh để xem tiếp lời giao cảm)
  Xin chân thành cảm ơn quý huynh, tỷ, đệ, muội và quý độc giả đã ghé thăm NGÔI NHÀ ĐẠI ĐẠO

Thứ Năm, 22 tháng 7, 2021

SỐNG PHẢI BIẾT QUÍ TRỌNG ĐẠO ĐỨC PHÂN BIỆT THIỆN ÁC



Thánh Thất Hội An, ngày 28-7-ĐĐ.33 (Mậu Tuất)
(11-9-1958)

THI

THÁI bình cũng đợi một thời qua,
SƠ bộ xây nên cảnh Bửu Tòa;
THANH bạch rèn lòng tu Chánh Pháp,
Giáng thăng máy Tạo thấu chăng à!

Chào chư Thiên ân phận sự, chào chư Đạo hữu nam nữ.

Giờ nầy Đạo Sĩ về đây báo Đàn, và cũng để một đôi lời nhủ khuyên các em nơi Thánh Thất nầy, sớm lo dọn mình tu học để đón lấy Hồng ân. Đạo Sĩ lấy làm buâng khuâng trên bước tiền trình cả một sự khó khăn. Nếu mấy em nơi nầy không phấn chí khởi tâm thì làm sao tiến qua bước đường chông gai lầy lội đó!

Mấy em đã từng dẫm qua những đoạn đường quanh co chật hẹp cũng tự thấy rằng mình sung sướng đã thắng bao khổ nạn bởi nghiệp trái oan của mình và của đời dồn lại.

Đời sống mà nếm được các chất đắng cay, các mùi chua chát cũng tự hào dõng mãnh hơn ai.

Mấy em cùng chúng tôi đã một lòng thề nguyện sống chết với Đạo, cương quyết theo THẦY một mạch về nơi an lạc! Mặc dù chung quanh những tiếng dọa nạt ngăm nghe những lời mỉa mai nhảm nhí, những giọng ngon ngọt dỗ dành, những lợi danh câu nhử, hoặc uy quyền áp bức, gươm giáo múa men mà đời sống của ta có lý tưởng, có mục đích, nào sợ gì, lo gì, cứ lụi thụi mạnh tiến một đường chẳng nao sờn, chẳng mê luyến.

Đạo Sĩ rất sung sướng ngậm cười ngày vĩnh biệt về nơi Thánh vức mà cũng còn đặt bao nhiêu hy vọng sau nầy luôn luôn tin cậy vào mấy em.

Biết rằng đời sống của mấy em ăn sớm chạy chiều, gạo châu củi quế, chỗ ở vừa để chui thân, có không dám ăn, dư không dám mặc, một đồng một cắc cũng để lập công làm nghĩa phải trái cùng người, đời sống tưởng thế cũng đã đắc chí thanh bần, sống biết quí trọng đạo đức, sống biết phân biệt thiện ác, phải không, sống không ích kỷ tham cầu phù vân giả tạm, tưởng cũng nên người dù chưa dám nói là Hiền là Thánh, Đại nhân, nhưng cũng cố học làm cho được nhiều điều của Thánh Hiền đã dạy.

Đạo Sĩ đây đã sung sướng hơn nữa là được thấy giữa nhau biết chia cơm xẻ áo, lớn nói nhỏ nghe, trên dưới hòa thuận thương yêu, vắng nhau là trông là nhắc, tình anh em trong một Đạo nào khác ruột rà, khi đói khi nghèo, lúc đau lúc chết cũng chung niềm đồng đạo, mặn lạc không lơi, tưởng vậy cũng thú vị một đời hơn mọi người ở thế gian, thì đó là ân huệ quí báu. Ta có thể tự đắc nội tình tổ chức của Đạo kiến lập giữa buổi đời người ta giành ăn giành mặc nhau, mê danh đắm lợi, quằn quại đau khổ cho dục tình, họ không có linh hồn, không còn phải trái, không kiên báo ứng, không có lý tưởng đạo đức, ngày tháng họ hì hục đắm đuối trong bể dục, nào nghĩ đến ai, biết ai, thế mà ai nói đến đạo đức họ che bít, làm việc nghĩa họ trề môi, nghiêng mày quýt mặt.

Thế thì mấy em nghĩ lại cũng đã đắc chí lắm rồi, nên rán mà giữ lấy điều tốt đẹp ấy. Nếu trường hợp và hoàn cảnh không cho phép mấy em làm hơn thêm được nữa thì mấy em cũng cố nuôi dưỡng ở chí hướng mình, đừng lùi đi chậm lại, hoặc bỏ phế mà uổng một đời.

Mỗi việc mấy em làm THẦY cũng mừng rỡ, sau một cơn khảo thí mấy em không ân cần ngừa đón mưu chước quỉ ma, mà để hở trống cho nó chen vào nội bộ mà xé rẻ tình thương yêu, phá đổ một chương trình thiết lập Sơ bộ đại đồng.

Mấy em được Hồng ân mau mau giác ngộ, đốt đuốc giơ lên soi rọi tận chỗ cùng nơi mà tìm kiếm nả tróc bọn yêu ma đuổi ra khỏi nội bộ, dù nó kêu cầu lạy lục, nài nỉ, xin cầu cũng một chớ, hai chớ, đừng vị tình riêng, đừng bỏ nghĩa chung, mấy em mau đặt mối thông công đặt niềm thân tín để xây dựng lâu đài hạnh phúc, hầu che nắng núp mưa tránh cơn bão tố.

Mấy em ôi! Đời sống của ta có tổ chức chí hướng, lập trên nền tảng thương yêu giải thoát, ta học lấy hạnh đạo đức của THẦY càng hạ mình bao nhiêu thì phần thưởng càng được lãnh thêm nhiều.

Ở trong một gia đình còn cần lấy trật tự, trên cha dưới anh, kẻ lo việc nầy người làm việc khác, dù việc sang hay hèn cũng là việc của gia đình, kẻ làm được một đồng, người làm được một chục, đều bỏ chung chẳng nói tôi hơn anh kém. Kẻ trong nhà tuy không phân công nhưng ai nấy đều tự thấy bổn phận và trách nhiệm của mình mà lãnh công việc! Cha mẹ giữ tiền định việc, con nhỏ, con lớn mỗi đứa sáng dậy đứa chống cửa, đứa quét nhà, đứa nấu cơm, đứa gánh nước! Ai ở đồng, lo việc nông trang, ai ở nhà lo nồi cơm trả cá, không lẽ nhà không chống cửa lẽ thường mỗi đứa đều chia nhau không hề nhắc mà việc làm xong, không lẽ mười người một việc, hay mười việc một người, mà không lẽ đứa nhỏ làm anh, đứa lớn làm tớ. Vậy tổ chức lại càng quan trọng, lớn còn ở nhỏ, nhỏ biết khiêm nhường. Ví như một bụi tre, cây già, cây non, cây cong cây thẳng, mầm sẽ thành tre, nên tre thì đốn, đốn vào làm nhà, cây nguyên làm cột, làm kèo, cây bỏ đòn tay, cây chẻ làm rui, làm mè, làm lạt làm thép, lạt nhỏ hơn mè, mè nhỏ hơn rui, rui nhỏ hơn đòn tay, kèo cột, đôi khi nhỏ cũng có sức lớn, như ghép nhiều nhỏ mà thành tấm thành sườn. Cây cong làm sao cho ngay thẳng các em? Có phải lấy lạt mà ghịt bó cây nầy với cây kia để cho bằng thẳng? Nhỏ là lạt, mà thiếu lạt không thành sự thành hình.

Và một điều nữa là tre còn trên bụi khi bị gió bão ngã rạp xuống đất ngăn đường, đáng ra ngã đi thì đốn, nhưng tre ấy còn non, đốn cũng uổng lắm! Người ta bèn lấy một thanh tre khác, để gông nó lại với cây tre không ngã, cây tre ngã bị gông, cây không ngã cũng gông là sao? Gông cây không ngã để cho cây ngã trở thành hữu dụng, thế thì việc Đạo phải suy theo đó mà thương người tận độ.

Thôi, mấy em thanh tịnh trong và ngoài đón tiếp Thánh Mẫu. (…)

TIẾP ĐIỂN:

THI

LÊ la chơi mãi gọi không về,
SƠN động chờ con trở lại quê;
THÁNH lịnh ban ra chờ nóng dạ,
MẪU từ thương xót nhớ buồn tê!

Bần Nữ chào chư Thiên ân, chào chư ái nữ.

BÀI

Vòm Trời buồn bã gió mưa,
Trông ra trước động thơ đưa đến mời.
Bát Nương bày tỏ những lời,
Diêu Cung hội yến xin mời Thánh Nương.

Đằng vân đến Mẫu đường bái tạ,
Lịnh Từ Tôn đại xá ban khen;
Rồi liền Phật Mẫu phán rằng,
Nơi nầy cầu khẩn chí thành nên đi.

Ta được lịnh đến đây chỉ giáo,
Cho các trò thấu đáo huyền cơ;
Bấy lâu đạo đức trọn thờ,
Hồng ân chực để ngày giờ thành công.

Quyết lo tu sẽ thông lẽ Đạo,
Quyết lo tu cải tạo đời người;
Đời người chi đó mà vui!
Sanh, đau, già, chết đủ mùi khổ tân.

Nay gặp Đạo Hồng ân tắm mát,
Tu Pháp Quyền giải thoát thế gian;
Tu hành phải có chí gan,
Thắng bao ma quỉ rắp đàng nghiệt oan.

Các trẻ ôi! Mơ màng chi nữa,
Bụi hồng trần gội rửa cho xong;
Thông đường Đạo Pháp thong dong,
Tròn câu sứ mạng đẹp lòng TỪ TÔN.

THI

Mấy trẻ sao không gắng bước lên,
Muốn tu phải lập chí cho bền;
Ở đời danh lợi theo cù rủ,
Dứt sạch thị phi mới được nên.

Nên người đạo đức dễ gì đâu,
Phải nhịn nhục người phải mến nhau;
Công quả lo bòn trai giới giữ,
Giữ câu đạo hạnh gắng công phu.

Hôm nay Bần Nữ đến đây để dạy mấy trò Nữ phái, nhưng vì một điều thiếu cẩn thận của các trò làm cho điển quang trở ngại, song Bần Nữ cũng cố gắng khuyên lơn một ít điều, mong sao từ nay cố gắng tu hành, nhớ lời Bần Nữ, để sớm được hồng ân giúp Đạo lập công mà trở về quê xưa vị cũ.

Chư ái nữ ôi! Các trò còn mang thói nữ nhi thường tình, hay so đo tính toán. Tu phải sửa lòng, ăn ở cho khoan hòa, chị em tin thân, dìu dắt lẫn nhau, đừng khi người ỷ mình, đừng già lời lắm chước mà sai với đạo đức người tu. Cái bệnh của các trò là cái bệnh hẹp hòi, chưa khoan dung đại độ mà người họ cho là "Đàn bà khê hác chi tâm" (khê hác là khe núi).

Hôm nay đã vào tu, học lấy Chánh Pháp của THẦY, được MẸ thương yêu dìu độ, thì phải vùng vẫy tiến lên, cũng như sen ở dưới bùn mà muốn cho bùn lầy nước đục khỏi phủ lên, là sen phải vượt lên trên mặt nước thì mới hứng được ánh sáng mặt trời, được phơi hương trước bầu không khí. Nếu là đà chìm đắm ở dưới bùn lầy thì ai quí ai khen! Sở dĩ vượt lên trên mặt nước mà người ta cho là nó vinh dự hơn các thứ hoa, vì nó sống trên bùn lầy, trên sóng xao nước đục, trên những nhơ bẩn hôi tanh.

Các ái nữ làm sao được như sen vậy. Mình cũng vượt lên trên tình dục, danh lợi của đời, lo tu hành lập công bồi đức, thì khác nào như hoa sen thoát khỏi bùn lầy.

Ở đời phải mở lượng khoan dung, tha thứ lỗi người thì THẦY MẸ tha thứ lỗi mình, mình vui vẻ trước sự đau khổ, lấy dạ thương yêu không bỏ một ai, dù là người kém nỏ lớn cũng chị em đồng thể chịu ở mệnh Trời, đứa khôn phải dạy đứa dại, đứa mạnh phải giúp đứa yếu là bổn phận của kẻ làm công quả ít hay nhiều cũng làm vui, đừng so đo khinh trọng mà chia tình đồng đạo. Các trò thấy một miếng mảnh sành mà còn hữu dụng trong lúc chêm được cẳng ghế chưng bàn, thì không có gì vô ích, kẻ làm sai cũng bài học phòng ngừa, kẻ làm đúng cũng bài học tiến tới.

Khá nghiêm đàn tiếp giá, Bần Nữ chào.

TIẾP ĐIỂN:

THI

NGỌC lành có vít cũng nên thương,
HOÀNG Phụ hằng lo trẻ lỗi đường;
THƯỢNG hạ thương yêu về với Đạo,
ĐẾ đầu sám hối được an bường.

THẦY các con, THẦY mừng các con!

Các con ôi! THẦY rất thương yêu mỗi con, dù nên người hay chưa nên người cũng mãi từ bi tìm phương cứu độ.

Con nên người là đứa đã giác ngộ về Quyền Pháp đạo đức, THẦY cậy mượn tay nó mà dìu dắt đứa chưa nên người.

Thế mà từ lâu, THẦY dòm lại đám con đã chịu dưới Quyền Pháp của THẦY, nó làm không đẹp ý THẦY mà gây nên nghịch lẫn, THẦY buồn! Nhưng cũng hằng lấy lòng tha thứ để chờ một ngày chúng nó sẽ tinh tiến mà ăn năn. THẦY đã nói: Lòng từ bi lần nầy THẦY đến ở cùng các con, thiết lập nền Đại Đạo lần ba, quyết tận độ không bỏ sót một đứa nào, dù đứa ấy hiện nay bị mưu chước cám dỗ mà phỉ bán THẦY, thì những con có trách nhiệm bởi THẦY trao cho, hoặc ở Hội Thánh hay Thánh Thất Xã Đạo cũng ghi nhớ lời THẦY, học hạnh khiêm nhường của THẦY mà lo bao dung phổ độ. THẦY rất thương những đứa em khờ dại của mấy con, nó có biết gì, mà lòng nó chỉ tin THẦY mến Đạo, bởi cái loạn gây nên là ở người Chức sắc, Chức việc rồi lại đổ lỗi cho chúng nó.

Một thời gian, THẦY rất ghê sợ cho lòng tham dục của những con ganh tị nhau, tranh nhau từ chỗ đứng nơi ngồi mà phạm đến Hồng ân, THẦY rất đau khổ một điều: THẦY trao cho mỗi con cái gậy để chống nương trên đường gai dốc, không ngờ các con sẵn gậy rồi đánh đập nhau cho tan vỡ khối thân hòa.

THẦY phong thưởng hay chưa phong thưởng, hoặc không phong thưởng cũng là Quyền Pháp tận độ của THẦY, hoặc cho nó để nương dựa lập công, làm phương giải thoát, cũng như đứa chưa ban trao, cũng ở lòng vô ngại mà lập vị, thế rồi đứa được phong lại ỷ Thánh, ỷ Thần, lên voi cầm vố, mặc sức tung hoành mà chà đạp trên bao nhiêu người ngơ ngẩn dưới chân, cũng có đứa được mà không nhận, phụ bạc Hồng ân, khác chi qua sông mà chẳng nương thuyền, muốn múc nước giếng sâu chẳng cần gàu dây cho mượn, con chưa được lại so bì xeo nạnh, phỉ bán Thánh Thần. Ôi! Tu hành như thế còn gì là công phu công quả, học Đạo nhiều năm cầu cho được thanh tịnh giải thoát, để chứng vị Thiêng Liêng mà một phút không dằn được lòng tham sân ái dục, để cho hư hỏng nghiệp ác dấy lên khác nào dã tràng xe cát. THẦY rất thương tâm! Các con sao không trọn tin ở THẦY, chờ THẦY phán định? Việc gì THẦY sắp đặt cho con, con biết gì mà cầu xin đòi hỏi?

Vậy từ đây các con thanh tịnh mà lo lèo lái con thuyền, đưa nhơn sanh đến bến đến bờ, đừng chần chờ sanh nạnh, mà trễ tràng phải gặp cơn bão tố. Bão tố giữa vời, đừng tưởng thuyền đắm mà con khỏi chìm, thì con biết Đạo phải chinh nghiêng thì là kẻ Thiên ân đắc tội.

Vậy từ đây các con không được tranh giành nhau, nghịch lẫn nhau dù ưng dù không là ý con, con phải theo ý THẦY là con được nên được cứu.

THẦY đã từ bi tha tất cả lỗi lầm trong năm qua, nếu đứa nào phạm phải Luật Pháp, nếu con nào ngỗ nghịch thì THẦY giao cho Lý Thái Bạch phạt hữu hình đừng thanvan trách THẦY không độ. Con nào đã được Hồng ân, mà còn nặng mang việc bởi hoàn cảnh gây nên thì thành thật cầu xin để thời gian làm tròn sứ mạng, bây giờ làm được bao nhiêu THẦY tùy hoàn cảnh mà miễn "Các tận sở năng" nhưng có đứa THẦY phong bây giờ mà năm mười năm sau mới thấy được khả năng phục vụ, các con biết sao được mà phân bì xeo nạnh? Hội Thánh cũng đừng quá khư khư buộc thẳng theo luật pháp mà công việc làm của đương chức không viên mãn quả phúc, đứa nào làm nhiều hay ít, tùy lòng giác ngộ mới đắc Đạo, chứng vị. Các con Chức sắc đây không phải làm cho khỏi tiếng, hoặc làm để giữ yên Chức vị mà tâm Đạo chưa ngộ, làm vậy là thế gian quyền lợi còn chi, nếu Đạo THẦY ngày nào đến đó là ngày suy, mà hôm nay mới hưng khai, không lẽ chánh pháp để vậy, cần được giáo hóa gần đây.

Đây THẦY cho các con biết: THẦY nói lời gì với các con, các con là THẦY, Thích Ca, Lão Tử, Khổng Tử cũng là THẦY, mà THẦY nói, THẦY lập Đạo bên Thái Tây, thì Đạo nào cũng là của THẦY mà có ra, con nào cũng ở THẦY mà đến, thì các con không được kích bác, chia rẽ, ganh ghét nhau, nếu đã có lòng ấy thì phạm tội cùng THẦY mà trái với Tôn chỉ Kỳ Ba, dù chi chi cũng có THẦY trong đó, ngày giờ chưa đến, các con đợi THẦY, đừng nóng nảy, đừng bất bình, để thanh tịnh mà đón THẦY, sau này kẻ ghét con là kẻ kính mến con. Người và nơi các con cho là phải hay trái cũng chưa chắc theo sự đoán định được.

Sau này cơ thống nhứt các Tôn giáo trên hoàn cầu là việc tất nhiên mà ý THẦY đã định.

THẦY là ai kia mà chúng không nhìn? Vì ngày phán đoán cuối cùng là ngày đó an toàn, năm châu chung một.

Về các việc, các con đã được Thái Sơ Thanh chỉ dẫn.

THẦY ban ơn./.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Sau trước nếu một lòng tự quyết,
Thì đạo, đời, muôn việc do ta,
Chánh tâm thành ý đó là,
Tu thân xử thế tề gia vẹn toàn.
Lỡ một kiếp đâu còn cơ hội,
Trễ một ngày khó đổi ngàn vàng,
Đừng rằng thế sự đa đoan,
Ví như một giấc mộng tràng rồi thôi.

  • Đức Giáo Tông Đại Đạo, Cơ Quan Phổ Thông Giáo Lý, 14-3 Quý Hợi
  • 10 phút tìm hiểu ĐẠO CAO ĐÀI .
  • Tác giả: Đào Công Tâm (Bản PPS)
  • Dương Trọng Thu biên tập lại theo Google Slides