Filial Conduct That Impressed the Heaven孝 感 動 天
Hiếu Cảm Động Thiên
Lòng Hiếu Cảm Động Trời
Filial Conduct That Impressed the Heaven
Diêu Thuấn hàn vi trải khổ đau
Tuổi xanh mất mẹ lắm cơ cầu
Con chồng dì ghẻ em gian ác
Cổ Tẩu nguồn cơn lửa đổ dầu
Hiếu thảo từ tâm trời cảm động
Chim voi dốc sức tạo công hầu
Vua Nghiêu lập đức truyền ngôi báu
Đất nước thanh bình vạn đại sau
Vào thời thượng cổ lâu xa về trước, có một hiếu tử tên là Diêu Thuấn. Thuấn có một người cha rất mù quán, người đời gọi ông là Cổ Tẩu, tức ông già mù, ý nói rằng ông có mắt mà cũng như không có tròng, không phân biệt được thiện ác đúng sai. Khi mẹ Thuấn qua đời lúc Thuấn còn rất nhỏ, cha ông lại tục huyền với người đàn bà khác. Người vợ kế sinh ra một người đệ đệ tên gọi là Tượng. Người em khác mẹ này hết sức ngỗ nghịch, luôn cùng với mẹ nghĩ cách làm hại ông. Tuy vậy, Thuấn vẫn hết mực làm tròn chữ hiếu, săn sóc lo lắng cho em. Hàng xóm láng giềng gần xa, đều tấm tắc khen Thuấn là một đứa con hiếu thảo. Đương thời bấy giờ, có vị hoàng đế là vua Nghiêu, vì muốn tìm người đức hạnh để kế vị nên mới triệu hỏi các đại thần:
"Trẫm nay muốn tìm một người hiền đức và truyền ngôi cho người đó, như thế đất nước sẽ luôn được thái bình, dân chúng an cư lạc nghiệp, chúng ái khanh có ý kiến gì không?"
Lúc đó có một vị đại thần tâu:
"Bệ hạ! Nhân gian có một người, tiếng thơm hiếu thảo danh vang khắp nơi, tên gọi là Thuấn, mới có thể xứng đáng với trọng trách này.
Vua Nghiêu nghe xong liền hạ chiếu chỉ:
"Các ái khanh hãy tra rõ việc này, nếu thật đúng như vậy, hãy mau mau truyền người đó nhập cung cho ta."
Thuấn phụng chỉ thượng triều. Qua lời ăn tiếng nói, nhất cử nhất động của Thuấn đều làm cho vua Nghiêu hết mực hài lòng. Sau đó vua Nghiêu còn gả hai cô công chúa, một người tên là Nga Hoàng, một người tên là Nữ Anh và phát cho rất nhiều lương thực đem về. Sau khi về đến nhà, hai vị công chúa thường ngày giặt quần áo, nấu cơm và cùng nhau hiếu thảo với cha mẹ. Nhưng Tượng, người em của Thuấn, thấy Thuấn cưới được hai người công chúa sắc nước hương trời và được nhiều thức ăn mang về nên luôn nghĩ cách mưu hại. Có một ngày, Tượng đang ở trong phòng bàn bạc với cha mẹ, lúc đó một cô công chúa tình cờ nghe được và lập tức trở về nói với Thuấn. Thuấn nghe xong, cười và nói:
"Nàng không nên lo lắng, anh sau này sẽ cẩn thận là được."
Quả nhiên có một ngày, cha Thuấn gọi vào và bảo:
"Thuấn à! Cha nay cũng đã lớn, già rồi không làm được việc gì nữa. Ở kho gạo nhà sau, mái nhà có lỗ hỏng, con đi đến đó tu sửa lại đi."
Thuấn một mình trèo lên nóc nhà và ở trên đó sửa sang mái tranh, mồ hôi chảy ra thấm cả đầu. Tượng bấy giờ len lén cầm lửa đốt kho, toan tính thiêu chết anh mình. Ngay lập tức, nhà kho bắt lửa phừng phừng cháy dữ dội. Lúc bấy giờ, Thuấn đang chăm chú làm việc, bỗng dưng phát hiện xoay đầu nhìn lại. Sau đó, Thuấn lượm hai chiếc nón rồi từ trên bay hạ xuống nên chẳng bị tổn thương và cũng không bị thiêu chết. Tượng thấy thế cau mày không vui nhưng vẫn không từ bỏ ý định. Sau đó lại cùng với cha nghĩ kế để làm Thuấn rớt xuống giếng rồi lấy đá bịt lại. Thế là sai Thuấn đi đào giếng, Thuấn mỗi ngày mỗi đào, đào từ sáng đến tối, rồi lại từ tối đến sáng. Khi Tượng nhìn thấy giếng càng ngày càng sâu, lòng độc ác đã hiển hiện rõ trên khuôn mặt nham hiểm, ngay lập tức cùng cha lấy đất đá lấp giếng, chôn sống Thuấn. Nhưng đâu có ngờ, ở dưới đáy giếng có một địa đạo nhỏ để tới một cái động và vì thế Thuấn từ nơi đó, bò lên trở về nhà bình an. Tấm lòng hiếu thảo của Thuấn đã cảm động đến trời cao, nên đàn voi đến và muôn chim đáp xuống để giúp Thuấn làm ruộng, voi lớn cày đất, chim con nhặt cỏ, ai ai cũng hăn hái làm việc. Và cuối cùng mùa thu hoạch lại đến, đàn voi đẩy xe, muôn chim ca hát, mừng ngày gặt hái, rộn ràng náo nhiệt. Câu chuyện của Thuấn dần dần được muôn người truyền tụng, vua Nghiêu nghe được lòng rất vui mừng. Về sau, Vua Nghiêu đã nhường vị và truyền ngôi cho Thuấn. Vua Thuấn trong suốt thời gian trị vì, chỉ ngồi gảy đàn, hát khúc Nam Phong mà thiên hạ thái bình thịnh vượng, nhà nhà an cư lạc nghiệp, tứ hải âu ca.
Có kệ khen rằng:
隊 隊 耕 田 象
紛 紛 耘 草 禽
嗣 堯 登 帝 位
孝 感 動 天 心
Đội đội canh điền tượng
Phân phân vân thảo cầm
Tự Nghiêu đăng đế vị
Hiếu cảm động thiên tâm
Đàn đàn voi cày ruộng
Bầy bầy chim nhặt cỏ
Kế vua Nghiêu lên ngôi
Lòng hiếu cảm động trời
Hiếu Cảm Động Thiên
Lòng Hiếu Cảm Động Trời
Filial Conduct That Impressed the Heaven
Diêu Thuấn hàn vi trải khổ đau
Tuổi xanh mất mẹ lắm cơ cầu
Con chồng dì ghẻ em gian ác
Cổ Tẩu nguồn cơn lửa đổ dầu
Hiếu thảo từ tâm trời cảm động
Chim voi dốc sức tạo công hầu
Vua Nghiêu lập đức truyền ngôi báu
Đất nước thanh bình vạn đại sau
Vào thời thượng cổ lâu xa về trước, có một hiếu tử tên là Diêu Thuấn. Thuấn có một người cha rất mù quán, người đời gọi ông là Cổ Tẩu, tức ông già mù, ý nói rằng ông có mắt mà cũng như không có tròng, không phân biệt được thiện ác đúng sai. Khi mẹ Thuấn qua đời lúc Thuấn còn rất nhỏ, cha ông lại tục huyền với người đàn bà khác. Người vợ kế sinh ra một người đệ đệ tên gọi là Tượng. Người em khác mẹ này hết sức ngỗ nghịch, luôn cùng với mẹ nghĩ cách làm hại ông. Tuy vậy, Thuấn vẫn hết mực làm tròn chữ hiếu, săn sóc lo lắng cho em. Hàng xóm láng giềng gần xa, đều tấm tắc khen Thuấn là một đứa con hiếu thảo. Đương thời bấy giờ, có vị hoàng đế là vua Nghiêu, vì muốn tìm người đức hạnh để kế vị nên mới triệu hỏi các đại thần:
"Trẫm nay muốn tìm một người hiền đức và truyền ngôi cho người đó, như thế đất nước sẽ luôn được thái bình, dân chúng an cư lạc nghiệp, chúng ái khanh có ý kiến gì không?"
Lúc đó có một vị đại thần tâu:
"Bệ hạ! Nhân gian có một người, tiếng thơm hiếu thảo danh vang khắp nơi, tên gọi là Thuấn, mới có thể xứng đáng với trọng trách này.
Vua Nghiêu nghe xong liền hạ chiếu chỉ:
"Các ái khanh hãy tra rõ việc này, nếu thật đúng như vậy, hãy mau mau truyền người đó nhập cung cho ta."
Thuấn phụng chỉ thượng triều. Qua lời ăn tiếng nói, nhất cử nhất động của Thuấn đều làm cho vua Nghiêu hết mực hài lòng. Sau đó vua Nghiêu còn gả hai cô công chúa, một người tên là Nga Hoàng, một người tên là Nữ Anh và phát cho rất nhiều lương thực đem về. Sau khi về đến nhà, hai vị công chúa thường ngày giặt quần áo, nấu cơm và cùng nhau hiếu thảo với cha mẹ. Nhưng Tượng, người em của Thuấn, thấy Thuấn cưới được hai người công chúa sắc nước hương trời và được nhiều thức ăn mang về nên luôn nghĩ cách mưu hại. Có một ngày, Tượng đang ở trong phòng bàn bạc với cha mẹ, lúc đó một cô công chúa tình cờ nghe được và lập tức trở về nói với Thuấn. Thuấn nghe xong, cười và nói:
"Nàng không nên lo lắng, anh sau này sẽ cẩn thận là được."
Quả nhiên có một ngày, cha Thuấn gọi vào và bảo:
"Thuấn à! Cha nay cũng đã lớn, già rồi không làm được việc gì nữa. Ở kho gạo nhà sau, mái nhà có lỗ hỏng, con đi đến đó tu sửa lại đi."
Thuấn một mình trèo lên nóc nhà và ở trên đó sửa sang mái tranh, mồ hôi chảy ra thấm cả đầu. Tượng bấy giờ len lén cầm lửa đốt kho, toan tính thiêu chết anh mình. Ngay lập tức, nhà kho bắt lửa phừng phừng cháy dữ dội. Lúc bấy giờ, Thuấn đang chăm chú làm việc, bỗng dưng phát hiện xoay đầu nhìn lại. Sau đó, Thuấn lượm hai chiếc nón rồi từ trên bay hạ xuống nên chẳng bị tổn thương và cũng không bị thiêu chết. Tượng thấy thế cau mày không vui nhưng vẫn không từ bỏ ý định. Sau đó lại cùng với cha nghĩ kế để làm Thuấn rớt xuống giếng rồi lấy đá bịt lại. Thế là sai Thuấn đi đào giếng, Thuấn mỗi ngày mỗi đào, đào từ sáng đến tối, rồi lại từ tối đến sáng. Khi Tượng nhìn thấy giếng càng ngày càng sâu, lòng độc ác đã hiển hiện rõ trên khuôn mặt nham hiểm, ngay lập tức cùng cha lấy đất đá lấp giếng, chôn sống Thuấn. Nhưng đâu có ngờ, ở dưới đáy giếng có một địa đạo nhỏ để tới một cái động và vì thế Thuấn từ nơi đó, bò lên trở về nhà bình an. Tấm lòng hiếu thảo của Thuấn đã cảm động đến trời cao, nên đàn voi đến và muôn chim đáp xuống để giúp Thuấn làm ruộng, voi lớn cày đất, chim con nhặt cỏ, ai ai cũng hăn hái làm việc. Và cuối cùng mùa thu hoạch lại đến, đàn voi đẩy xe, muôn chim ca hát, mừng ngày gặt hái, rộn ràng náo nhiệt. Câu chuyện của Thuấn dần dần được muôn người truyền tụng, vua Nghiêu nghe được lòng rất vui mừng. Về sau, Vua Nghiêu đã nhường vị và truyền ngôi cho Thuấn. Vua Thuấn trong suốt thời gian trị vì, chỉ ngồi gảy đàn, hát khúc Nam Phong mà thiên hạ thái bình thịnh vượng, nhà nhà an cư lạc nghiệp, tứ hải âu ca.
Có kệ khen rằng:
隊 隊 耕 田 象
紛 紛 耘 草 禽
嗣 堯 登 帝 位
孝 感 動 天 心
Đội đội canh điền tượng
Phân phân vân thảo cầm
Tự Nghiêu đăng đế vị
Hiếu cảm động thiên tâm
Đàn đàn voi cày ruộng
Bầy bầy chim nhặt cỏ
Kế vua Nghiêu lên ngôi
Lòng hiếu cảm động trời
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét