Huệ Khải
Đây là chuyện tôi nghe.
Một hôm, khi cùng các môn đệ đi xuống sông Hằng để tắm, vị đạo sư Bà La Môn bắt gặp một tốp người đang tụm lại trên bờ. Không biết vì cớ gì mà những người này cứ luôn mồm quát tháo, mắng chửi nhau ầm ĩ.
Quay sang các môn đệ, đạo sư mỉm cười, hỏi: “Tại sao họ phải la hét om sòm như thế nhỉ?”
Một đệ tử mau mắn lên tiếng: “Thưa thầy, khi sân nộ, mất bình tĩnh, người ta ắt to tiếng với nhau.”
Đạo sư gật đầu, lại hỏi: “Nhưng cần chi phải hét ầm lên khi họ lại đứng gần nhau thế? Nói nhỏ cũng đủ nghe thấy cơ mà!”
Các đệ tử lần lượt đưa ra vài giải thích. Đạo sư chỉ tủm tỉm cười, không chấp nhận lý lẽ của ai hết. Sau cùng, đạo sư thủng thỉnh bảo:
“Khi hai người giận nhau, tấm lòng họ cách xa nhau. Họ càng giận nhiều chừng nào, trái tim họ càng cách xa nhau chừng nấy. Thế nên họ phải lớn tiếng to mồm để thâu ngắn khoảng cách giữa hai con tim, để người này nghe được người kia.
Còn khi hai kẻ yêu nhau, các con xem, họ đâu có ồn ào, ầm ĩ. Họ chỉ thủ thỉ, thầm thì với nhau thôi, vậy mà nghe chẳng sót lời nào cả, vì hai con tim họ rất gần nhau.
Người ta càng yêu nhau sâu đậm chừng nào, thì họ càng chẳng muốn lắm miệng nhiều lời. Giữa hai con tim đâu còn khoảng cách chi nữa. Cho nên, muốn biết hai kẻ có yêu nhau nhiều và thật sự yêu nhau chăng, đừng thèm nghe lời họ nói, mà hãy nhìn lúc họ gần bên nhau.”
Đạo sư đưa mắt nhìn khắp hết các môn đệ, rồi kết thúc bài giảng trên bờ sông: “Vậy, khi các con trót cãi nhau, hãy cố giữ đừng để con tim mình xa nhau. Cố giữ mồm giữ miệng, đừng thốt ra những lời nói nào làm tăng thêm khoảng cách giữa cõi lòng các con vốn đã sẵn cách xa nhau. Bằng không, khoảng cách tình cảm cứ tăng thêm hoài, đến một lúc nào đó các con sẽ không đủ sức để chạy lại với nhau nữa, hoặc không còn tìm thấy con đường nào để tìm lại nhau nữa. Ở đời, người ta hắt hủi nhau, ly dị nhau cũng vì thế.”
Một đệ tử bèn hỏi: “Thưa thầy, như vậy phải chăng khi cầu nguyện con cũng đâu cần xướng to lên? Nếu Thượng Đế ở trong con, dẫu con thầm thì hay thinh lặng Ngài vẫn nghe được hết. Còn nếu Thượng Đế ở ngoài con, ở tít trên trời cao mênh mông vô tận, thì con có gào rát họng ắt vẫn không thể lọt tai Ngài.”
Đạo sư đáp: “Cho nên phải biết thâu ngắn khoảng cách giữa các con và Thượng Đế.”
Quay sang các môn đệ, đạo sư mỉm cười, hỏi: “Tại sao họ phải la hét om sòm như thế nhỉ?”
Một đệ tử mau mắn lên tiếng: “Thưa thầy, khi sân nộ, mất bình tĩnh, người ta ắt to tiếng với nhau.”
Đạo sư gật đầu, lại hỏi: “Nhưng cần chi phải hét ầm lên khi họ lại đứng gần nhau thế? Nói nhỏ cũng đủ nghe thấy cơ mà!”
Các đệ tử lần lượt đưa ra vài giải thích. Đạo sư chỉ tủm tỉm cười, không chấp nhận lý lẽ của ai hết. Sau cùng, đạo sư thủng thỉnh bảo:
“Khi hai người giận nhau, tấm lòng họ cách xa nhau. Họ càng giận nhiều chừng nào, trái tim họ càng cách xa nhau chừng nấy. Thế nên họ phải lớn tiếng to mồm để thâu ngắn khoảng cách giữa hai con tim, để người này nghe được người kia.
Còn khi hai kẻ yêu nhau, các con xem, họ đâu có ồn ào, ầm ĩ. Họ chỉ thủ thỉ, thầm thì với nhau thôi, vậy mà nghe chẳng sót lời nào cả, vì hai con tim họ rất gần nhau.
Người ta càng yêu nhau sâu đậm chừng nào, thì họ càng chẳng muốn lắm miệng nhiều lời. Giữa hai con tim đâu còn khoảng cách chi nữa. Cho nên, muốn biết hai kẻ có yêu nhau nhiều và thật sự yêu nhau chăng, đừng thèm nghe lời họ nói, mà hãy nhìn lúc họ gần bên nhau.”
Đạo sư đưa mắt nhìn khắp hết các môn đệ, rồi kết thúc bài giảng trên bờ sông: “Vậy, khi các con trót cãi nhau, hãy cố giữ đừng để con tim mình xa nhau. Cố giữ mồm giữ miệng, đừng thốt ra những lời nói nào làm tăng thêm khoảng cách giữa cõi lòng các con vốn đã sẵn cách xa nhau. Bằng không, khoảng cách tình cảm cứ tăng thêm hoài, đến một lúc nào đó các con sẽ không đủ sức để chạy lại với nhau nữa, hoặc không còn tìm thấy con đường nào để tìm lại nhau nữa. Ở đời, người ta hắt hủi nhau, ly dị nhau cũng vì thế.”
Một đệ tử bèn hỏi: “Thưa thầy, như vậy phải chăng khi cầu nguyện con cũng đâu cần xướng to lên? Nếu Thượng Đế ở trong con, dẫu con thầm thì hay thinh lặng Ngài vẫn nghe được hết. Còn nếu Thượng Đế ở ngoài con, ở tít trên trời cao mênh mông vô tận, thì con có gào rát họng ắt vẫn không thể lọt tai Ngài.”
Đạo sư đáp: “Cho nên phải biết thâu ngắn khoảng cách giữa các con và Thượng Đế.”
(09-3-2011)
Huệ Khải
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét