Ngọ thời, ngày 15 tháng 08 niên Kỷ-Tỵ.
(14-09-1989)
THẦY DẠY PHÁP BÍ TRUYỀN
THI
Ngọc-Tòa giáng thế độ trần mê,
Hoàng-Phụ kêu con khá trở về.
Thượng khí Trung-đài hòa tục tánh,
Đế-mầu ẩn-khuyết gõ kình nghê.
Giáo-dân mạt-hạ khai nguồn sáng;
Đạo-lý Mâu-Ni rạng lối-lề.
Nam-Bắc đồng chung bầu điễn chiếu,
Phương-châm giải-thoát trở nhàn quê.
BÀI
Ngã chào tất-cả hai bên,
Đồng nam lẫn nữ ngồi bên đàn tiền.
Thầy giáng-hạ Hoàng-Thiêng Thượng-Đế,
Đúng trăng Rằm hòa thế truyền ban,
Tỏ nguồn Thiên-lý rõ-ràng,
Cho con tâm tĩnh lên thoàn Long-Hoa.
Thoàn Long-Hoa chờ người tục khách,
Bớ con trần! Đạo mạch thông lưu.
Chí tâm khai quyết khỏa tù,
Quay về Thiên-đảnh Đại-Từ bố-ban.
Kỳ mạt-hậu hòa chan dưới thế,
Khai điễn lành Thầy để dạy răn,
Mong cho con trẻ tỉnh Thần,
Sớm hôm kịp bước quay chân tỏ lòng.
Lòng giác-ngộ khai thông diệu-hữu,
“Tâm Đốn-mê Kết-tựu Anh-nhi”,
Kỳ-tam Đạo-pháp hòa-huy,
Cao Đài Thượng-Phụ lâm trì trần-gian.
Thầy phê sắc hai hàng điễn chiếu,
Cứu con trần ứng liễu thành-tâm,
Nếu con trừ tuyệt đọa trầm,
Quay về Chơn-đạo thậm-thâm chánh-truyền.
Thầy giáng điễn “Hạo-Nhiên Thiên-Khí”,
Con “Hấp-Hô Cốt-Tủy Song-Mâu”,
“Định Thần nơi đó cho lâu”,
“Hít vào ba sáu nối cầu Trung-gia”.
“Chuyển Pháp-Luân hiệp-hòa Thiên-điễn,
“Nấu-nung vào đốt biển trầm-kha,
“Đơn-điền tinh-trược hóa ma”,
“Hại con lìa Mẹ bỏ Cha linh-hồn”.
Đó Phục-Nguyên !
P.N : Con Kỉnh Thầy!
THẦY :
Con Phục-Nguyên ! Gắng lòng vững bước,
Độ nguyên-nhân nấu dược Tiên-thiên.
Sắc vào siêu để lửa Tham-thiền,
Nung-nấu bầu hạo-nhiên cốt-cựu.
“Đổ ba chén nước vào cho đủ,
“Lấy Hỏa-hậu con phủ bên ngoài
“Thuốc này khi nấu lai-rai,
“Nấu sao cho đúng trọn ngày lấy ra!
“Thuốc nhồi vào chậu hòa với khí,
“Tự màu đen biến vị thành vàng,
“Thuốc này Tiên dược Kim-cang,
“Trường-sanh bất tử thuốc an tinh-thần.
“Uống thuốc đi lâng lâng hỡi trẻ!
“Hấp khí mầu con sẽ bình-yên.
“Thuốc này trọn với hạnh duyên,
“Uống vào ắt sẽ xa liền muội-mê…
“Thuốc Linh-đơn Bồ-đề Phục-tánh”;
“Thuốc không sắc, không ánh, không màu,
“Đây thuốc con hãy uống vào,
“Huờn-Thần Tinh-Khí”, luyện trau Bửu-huỳnh.
“Nấu nồi thuốc con gìn Tinh-tiến;
“Giữ tứ thời biến chuyển hồn-xiêu,
“Chớ để lửa nóng quá nhiều;
“Chớ để nước đổ vào siêu sẽ tràn.
Thuốc của Thầy tiên ban cho trẻ,
Hớp mau đi lẹ lẹ vào môi,
“Huyền-ưng con uống thuốc trôi”,
“Bổ vào tâm-thất ra mòi Huờn-hư”.
“Từ Tâm-thấn lao-lư phủi sạch”,
“Nối Đơn-điền hai mạch trường-tồn”,
“Trung-Ương Mồ-Thổ Khai Môn”,
“Chiếu vào nơi chỗ Mạng-Môn đều đều”.
“Bốc Vĩ-Lư con khai chơn thuốc”;
“Khai Ngọc-Chẩm ắt được huyền-vi”,
“Nê-Huờn xuất Đảnh thăng-phi”,
Giáng-lai bổ-khuyết vậy thì đơm-hoa.
“Hoa Chơn-lý Bửu-tòa khai nở”;
“Hoa Tham-thiền thơm ở Nội-tâm”;
“Hoa sen Thất-bảo phóng-tầm”;
“Hoa Huyền-hư lặng canh thâm diệu-mầu”.
HỰU
“Diệu-mầu ánh sáng trưởng đêm thâu,
“Thất-Bảo Mâu-Ni rõ tiếp bầu,
“Âm trược tiêu trừ xây Hỏa Hậu,
“Dương thăng bốc khí chớ dừng lâu!
PHÚ
Rằm Trung-Thu tiếp thâu chơn-lý,
Khải Phục-Nguyên! Huyền-bí cao-sâu,
“Chí độ đời cố-gắng gồm-thâu,
“Cơ ẩn-nhiệm diệu-mầu kính-cẩn.
Này Phục-Nguyên! Thời nay cơ ẩn,
Cơ của Thầy xây vận Thiêng-liêng,
Rắn không đầu đuôi sẽ vẫy liền,
Rắn quá dữ không hiền con hỡi!
Ngựa thấy rắn, ngựa liền chạy tới,
Ngựa Tây-Đoài kim-đới trắng phau,
Ngựa hí vang nhảy-bổ xông vào,
Ngựa nỗi loạn kềm sao hỡi trẻ?!
Ngựa bất kham bởi vì chẳng lẹ,
Tìm chủ-tướng, kềm kẻ bên trong,
Ngựa chạy mau, thẳng vó đường vòng.
Dê đứng núi, dê trông ai hỡi?!
Dê kêu vang, bởi dê đã đói,
Dê ngóng-trông lặn-lội tìm rừng,
Dê ăn lá chẳng nhả vào trung,
Dê khóc rang hãi-hùng lắm xiết!
Dê chạy lạc, chạy hoài biền-biệt,
Thế, bá-gia khôn xiết nạn-tai!
Dê đâm vào chẳng biết nhà ai!
Dê tán-loạn, dê say ăn đói.
Gà tinh-sương gáy vang một đổi,
Gà kêu chủ, gà đói bấy lâu.
Gà biểu hiện sự sống ban đầu,
Là hừng đông, gà chầu hí gió.
Gà không cựa, gà treo nơi mỏ,
Gà không lúa, gà đói trong lòng.
Gà không thóc, im tiếng rạng đông.
Gà sắp chết, gà không cựa quậy!
BÀI
“Thầy cho biết cơ Thiên sau đấy,
“Để con trần đào-thải trược tâm…
Không lâu đâu sẽ nở mầm,
Tàn cơ diễn-biến chẳng lầm trẻ ơi!
Mau khá tu kẻo thời đã trễ;
Trễ chuyến đò đang ế-ẩm đưa.
Chuyến đò đang gặp cơn mưa,
Khách chờ lặng-lẽ, đò đưa không người!
Chuyến đò chiều con ơi! Kịp bước,
Kẻo không thôi chẳng được an-nhàn,
Gà tàn canh gáy ó vang,
Chuyến đò sắp lặn “Nhãn-tàng Vô-vi”
Đò chiều đưa trở về quê cũ,
Đò Long-Hoa không đủ trẻ hiền,
Động lòng Thượng-Đế Hoàng-Thiêng,
Giáng cơ tỏ bút gieo-truyền lý-chơn.
“Mau Nhiếp-bổn keo-sơn Phục-tánh”,
“Thân tứ-đại không tránh nạn-tai”,
“Cơ Thầy sàng-sảy cận ngày,
“Không tu ắt phải dạn-dày thiết-tha!
Bom khinh-khí nhà nhà run sợ,
Cảnh hậu-thiên trắc-trở đêm ngày,
Dịch tràn biến động trần-ai,
Một giây ắt chết nghiệt-đài kéo chân.
Cơ cuối cùng Thầy nâng-đỡ trẻ,
“Để trẻ về Khí-thể Tiên-thiên”,
“Đạo lòng cố gắng cần chuyên…!”
“Tìm-tòi học lý Hạo-nhiên của Thầy”.
“Bổn Ban-sơ rất đầy đủ Khí”,
“Bởi vì con tiếm vị Hậu-thiên”,
“Hòa cùng cảnh sống ngửa-nghiêng,
“Thế nên biến thể không hiền Tánh Tâm.
“Tâm diêu-động đọa-trầm mãi mãi”,
“Tánh càng sanh tê-tái vô cùng”,
“Làm con cứ mãi lưng-chừng,
“Muốn tu thì chớ lại dừng chẳng theo.
“Con muốn tu sợ nghèo, sợ đói,
“Muốn thành Tiên sợ vói không cùng,
“Muốn trở giải-thoát Không-trung.
“Nhưng tâm còn nhiễm chập-chùng trái-oan.
“Thầy khai điễn xé màng Bí-nhiệm,
“Cho con trần tự nghiệm tri mau,
“Sợ trong những phút ba đào,
“Thuyền thân chìm-đắm khó vào Máy-thiên.
Võng Thiên-La Thầy truyền siết lại;
Cảnh Địa-Võng tê-tái vô cùng.
“Mau mau tỏ ngộ nấu-nung”,
“Tâm-thanh diệt tục đại-hùng đi con!”
“Đừng quấn-quít lầu son gác-tía…!”
“Chớ để ngày thắm-thía tàn cơ,
“Mai đây con sẽ bơ-phờ,
“Điễn-thiên chụp xuống khó mò đặng lên!
Phải không này Phục-Nguyên?
P.N : Kính bạch Thầy ! Đúng như vậy!
THẦY :
THI
Khuyên trẻ hai bên đáo dự đàn,
Thành lòng tỏ niệm chí tâm an.
“Phục-huờn đáo-vị căn xưa cũ”,
“Xóa chữ sầu-đau lắm thảm-nàn!
“Hạnh-đạo kiên-trì ngày bốn buổi”,
“Tham-thiền nhập-tánh trưởng Kim-cang.
“Diệt vòng nghiệt trái làm bi-lụy,
“Muôn kiếp đọa-sa chẳng hưởng nhàn!
“Câu kinh Đạo-pháp gắng gìn Tâm,
“Tụng-niệm kiên-trì diệu-khuyết thâm.
“Khai chỗ siêu-vi Nhâm-Đốc lộ,
“Huỳnh-đình nở rộ buổi canh-thâm.
“Canh-thâm thổn-thức dạ ưu-hoài!
“Khó ngủ làm con bổng khóc ngay!
“Nhớ kiếp xa xưa đâu phải thế!
“Bởi vì xuống chỗ nhiễm trần-ai!
Trần-ai khổ lụy bớ con hiền!
Khá gọi mau lên Bát-Nhã thuyền.
Để trẻ quày tâm đừng trễ-nải,
Đò chiều réo gọi tiếng liền-liền.
HỰU
Liền-liền quay-trở chốn Thiên-thai,
Con tự hỏi tâm lắm dạn-dày?!
Chịu khảo nhồi tra xong một kiếp,
Hòa bầu khí tụ trưởng Như-lai.
“Vô-sanh bất-diệt” là siêu-thoát,
Chẳng có “không không” nói tháng ngày.
Tánh há động-xao vì biệt-niệm,
Huờn-nguyên đáo-xứ bổn Thiên-đài.
HỰU
“Thiên-Đài” tạo trẻ điểm “Hư-vô”,
“Xuống thế vui chơi lập nấm-mồ.
“Sanh-tử hai đường không hiểu rõ,
“Thần mê, Khí tản, hại Tinh khô!
“Làm tâm con phải hằng đau-xót,
“Chẳng biết về đâu một chuyến đò?!
“Phục-bổn là chi Thầy Thượng-Đế?
“Khải lời Chơn-lý gắng mau mò…!
BÀI
“Con mò nơi đáy lòng con,
“Hỏi xem tu-học có tròn hay chưa?
“Hay là vui cảnh say-sưa,
“Cảnh trần đắm-nhiễm mây-mưa thảm-nàn!
“Con mê quá bạc-vàng dương-thế,
“Luyến nghĩa tình vướng thế quần-ma.
“Tử-tôn phu-phụ mẹ cha,
“Xích-xiềng nghiệt-ngã khó ra bây giơ!
“Sao chẳng hiểu Đồ-thơ lịch-lãm?
“Một kiếp trần ảm-đạm thê-lương!
“Hồn oan vất-vưởng canh-trường,
“Giấc mơ hồ-điệp vấn-vương não-nồng!
“Con cũng biết chữ “Không” tự-toại,
“Nhưng khó làm vướng phải lưới mê…
“Tâm con cũng muốn Bồ-đề,
“Nhưng mà thiếu chí, lê thê chợ đời!
“Con cũng muốn xa nơi tục-thế,
“Nhưng tâm lòng bê trể lắm khi,
“Do ma âm đã trị vì…!
“Con mơ thổn-thức lắm nguy linh-hồn!
“Con cũng biết Càn-Khôn tác hợp,
“Sanh ra con lớp lớp trùng trùng,
“Muốn về Thiên-điễn Huyền-Khung”,
“Nhưng thường sợ đói lạnh-lùng bao phen!
“Con cũng biết thấp hèn tánh xấu!
“Chẳng đại-lực trừ khảo Nội-tâm”,
“Cũng biết sống cảnh mê-lầm,
“Nhưng xa thì tiếc khó tầm Bổn-nguyên!
“Con cũng biết tình tiền giả-dối,
“Nhưng tự-nhủ từ chối thực tâm,
“Thêm gây bao cảnh lạc-lầm,
“Bỏ đi không nở đọa trầm thiên-thu…!
HỰU
“Thiên-thu bất diệt chốn Hư vô”,
“Chẳng khởi, Mâu-Ni Bửu-Khí Đồ,
“Xa lánh mê tuồng trong thế-thái,
“Nhân-tình nguyện bởi Đạo bày-phô…
PHÚ
Chợ đời chen-chúc bao người,
Sao con giả-dối nụ cười ngoài môi?
Ngày qua ngày, ngày trôi rất lẹ,
Tháng qua tháng, tháng sẽ đi đâu?
Năm đã tàn, năm mới tiếp cầu,
Tuổi già đến, bạc đầu gối tuyết!
Có chỗ sanh ắt là hoại-diệt;
Có tác-thành, ắt liệt hữu-danh,
Sao con quên, nơi đấng sanh-thành,
Ra linh-hồn, Tiên-tánh Khí-bửu,
Cái nhơn ông do con làm chủ,
Bởi dây dùn, ủ-rủ mày-châu;
Dùng cương ngựa, kềm ý đứng đầu,
Tâm xáo-trộn, tác bầu oan-trái!
Thầy đã nói, bao lời mặc-khải,
Cho con trần ngẫm lại đúng chưa?
“Con sống chi, cảnh thế hổn bừa?
“Khí bốc xông, khí lừa đau-khổ!
Xương vô-định, ai chôn một chỗ,
Máu loan ngoài, máu đỏ thiết-tha,
Thịt ai rơi, lác đác gần xa?
Thầy bổng thấy, Thầy òa mặt khóc!
Thương bởi con, mê trần lăn-lóc,
Ngày đã tàn, con nhọc đi rong,
Đêm đã khuya, chẳng biết nhiếp lòng,
Nên ma dẫn, đeo tròng xích-sắt!
Tròng vào cổ, con sao khóa chặc?
Khiến thân phàm, héo hắt đêm ngày,
Thầy gọi trẻ yếu tiếng khổ thay!
Vì con mê, đọa-đày trần-thế!
Biển nguồn khơi, nhấp-nhô sóng bể,
Con sắp chìm, há dễ vươn tay,
Nhưng chiếc thuyền con khó leo ngay,
Hơi tàn lụn, xuôi tay nhắm mắt!
Cuộc thế-trần, ôi thôi héo-hắt,
Động lòng Thầy, Thầy bắt thương con;
Thương vì trẻ, thăm thẳm véo-von,
Không biết tu, vẫn còn gây nghiệp…
Nghiệp của con, trùng-trùng điệp-điệp,
Như Thái-Sơn, Thầy tiếp sao đây?!
Nghiệp của con như nước biển đầy,
Dù thái-dương, hút ngay cũng khó.
Thân của con đã vào trong rọ,
Thầy khó tháo, đặng gỡ cho ra,
Tâm của con, diêu-động hải-hà,
Thế Thầy thấy, tự òa mặt khóc!
BÀI
Thương con khó nhọc thân Thầy,
Biết bao ngày tháng ứng ngay dưới trần!
Điễn Vô-vi, không thân cũng nói…,
Cơ-bút truyền, mấy nổi Thu-phong!
Thu đi rồi đến mùa Đông,
Xuân về hạ giáng thấy không có người.
Thầy Thượng Đế, tìm phê chơn-lý,
Để con trần lập-chí nấu-nung,
“Chí tu thì quyết vẫy-vùng;
“Chí tu thì gắng đại-hùng xông lên!
“Tầng Thanh-khí, đáp đền nghĩa trọng,
“Giải Hậu-thiên bi-thống bao đời!
“Cảnh trần xiết nổi chơi vơi,
“Linh-hồn trôi mãi, mãi trôi chẳng về.
Phải không Phục-Nguyên?
P.N : Kính bạch Thầy ! Đúng như vậy!
THẦY :
BÀI
Mấy lời Thầy khải nữ nam,
“Gắng kiên tâm hãy lập thân tu-hành.
“Khí lai đáo trở Huờn-thanh,
“Tham-Thiền diệt tánh bao năm xích xiềng.
“Nay hòa nơi cảnh trần-duyên,
“Khai màng Chơn-lý Tiên-thiên trợ hồn.
Hữu-hạnh con đã lai chơn,
Nãy giờ nghe mãi tiếng đờn Thiêng-liêng.
“Thì trau xóa hết lụy-phiền,
“Tánh huờn, tâm đáo Lai-nguyên buổi Đầu.
“Hư-vô chẳng có gì đâu”;
“Hư-Vô trống-rỗng con thâu Huờn Hồn”.
“Chơn-truyền xuống thế lai môn”;
“Chơn-truyền độ trẻ Huờn Hồn Tâm-linh”.
Hữu duyên gặp máy Siêu-hình.
“Cố tu xóa bỏ nhục-vinh chẳng màng.
THI
Thôi Thầy giáng điễn nãy giờ xong,
Lập chí mong con chớ nản lòng!
Thẳng xuất Chơn-đồng ra cõi bửu,
Đài-thiên hữu-hạnh tiếp linh-thông.
Y-hành trẻ nhớ đừng quên lảng,
Đáo-nhập Tham-thiền ứng chữ “Không”.
Qua buổi tàn nguơn cơ tế-thế,
Giáo trần diệu-lý hiệp tâm-đồng.
HỰU
Tâm-đồng chớ há lảng-ngơ quên,
Nghĩa nặng tình-thâm phải đáp đền.
“Bằng cách tu-hành cho trọn buổi,
“Đạo lòng cố-gắng trẻ làm nên.
“Xây cơ Bí-pháp trường thi tuyển,
“Minh Đức Tân-Dân” chỉnh lại nền.
“Lừa-lọc toàn thành người hữu-chí.
“Tuồng đời chẳng mến bạch trong quên.
THI
Vô-vi mạt-hậu chuyển dương-gian,
Thượng-Đế cho con chiếc Nhã-thoàn.
“Phủi-tục Thanh-lòng siêng suốt tỉnh”,
Điễn-linh giáng hạ chốn hồng-trần.
Câu thơ khẩu-khuyết ngày ghi nhớ!
“Tẩy sạch phàm-tâm dạ chớ lầm”.
Đêm khải nỉ-non trường giục-thúc,
Quyết trau học Đạo vững chu-toàn.
THI
Thăng đàn chúc trẻ cố tâm tu,
Xa chốn mê-tân bụi mịt mù!
Chống chiếc thuyền-nan ra biển cả,
“Tự mình kềm chế gắng công-phu”.
“Trược lòng ái-nhiễm tua trừ sạch”,
“Bất tục, Mâu-Ni đoạn hữu thu…!”
“Bí-khuyết y-hành cho đúng chỗ…”
“Pháp-Luân tuyển-độ hoát Chơn-như”.
BÀI
Thăng đàn Thầy rút điễn-linh,
Chúc con trẻ ở hữu-hình gắng tâm.
“Kỳ mạt-hậu xây mầm diệu-khuyết…!
Chữ “Đại-Đồng” ứng thiệt vào tâm.
Con tu thấy điễn huyền-thâm,
Trừ tan nghiệp-chướng phóng-tầm chánh-chơn.
“Hãy chín-chắn tu Huờn Linh-thể;
“Thật trọn-lành hầu để Lai-nguơn.
“Cố tu dạ quyết lo tròn,
Giả lui rút điễn “Hư-không” đáo về.
Thôi Thầy thăng đàn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét