Tịnh Đường,15-4 Ất Tỵ (15-5-1965) Đại Đạo 40
---ooOoo---
Cao nhưng có thể đến cùng Cha
Đài Thánh chờ con sớm một nhà
Thượng hạ nữ nam tua gắng bước
Đế ngôi lập sẵn đợi gần xa
Thầy các con, Thầy mừng các con
Thầy vui mừng ngày nầy nơi cõi ta bà cách đây hai ngàn năm trăm lẽ chín năm, ở Trung Ấn Độ một chúng sanh được chiến thắng huy hoàng trải vô lượng kiếp, từ thảo mộc đến loài người đã dày công tu học, chứng đến quả Vô Thượng Bồ Đề làm Thiên Nhơn Sư, cứu độ chúng sanh trong sáu đường luân hồi sanh tử đã thành hằng hà sa số Bồ Tát, bao phủ khắp đại địa sơn hà, đỡ nưng trời rộng đất dày, làm cho cơ sanh tồn hóa dục trở thành bền chặt lâu dài.
Một chơn linh đến cõi nầy mà nhiều công phu tinh tiến trên bước tu hành, để đồng nhứt cùng đất trời mà hóa dục, thiệt cũng đáng vui mừng.
Vui mừng người đã dõng mãnh chiến thắng thành công, nhập vào Đại Niết Bàn để lại cho đời một gương sáng ngàn thuở được soi, mở con đường giải thoát cho chúng sanh ra khỏi ba đường ác đạo, sáu nẻo luân hồi, chánh pháp gần ba ngàn năm mà còn xán lạn. Đã ngăn được rất nhiều sự xấu xa tội lỗi cho đời. Ngay buổi Mạt Kiếp nầy mà còn được yên ổn đôi phần, cũng có hy vọng làm đà tiến qua Nguơn Tái Tạo.
Người đã hoàn toàn chiến thắng mà hôm nay nhân loại đâu đâu cũng sốt sắng đón mừng, mừng cái thành công dẫm trên tất cả bất cứ những gì mà người đời cho là khó vượt qua, cho là vinh sang quí trọng, không còn dính mắc một mảy ly hào. Đời sống làm thú hay làm người cũng quên thân, không kiếp nào mà không hy sinh bố thí. Nói đến vô ngã từ bi cửa người tràn ngập đất Trời, ơn đức chảy đầy cho mọi loài mọi vật; vì vậy mà lòng người ai cũng kỉnh cũng yêu. Sự kỉnh yêu như thế đâu phải ở chỗ cao quyền lớn chức, danh lợi giàu sang, mà quí cái chỗ sáng suốt, nhận được giả chơn, thắng được lòng tham dục, thì đây các con cũng nên học lấy gương người mà làm cho mọi người kính yêu cho cơ đời tái lập. Các con là kẻ được Thầy trọng dụng, quyền Thầy ban cho, pháp Thầy dạy bão, mọi phương tiện có rồi chỉ quyết chí thì thành công, chỉ quên thân thì đắc đạo.
BÀI:
Vượt thử ngạn tiến qua bỉ ngạn
Kết Phật duyên mà đọan trần duyên
Vô tâm mới tắc não phiền
Lợi quyền buông bỏ Pháp Quyền được cao
Thử hỏi lấy làm sao đắc đạo
Đạo ở đâu lộn lạo gắng tìm
Tìm ngoài sao thấy được con
Quay về lòng trẻ lo tròn công phu
--oOoo--
Công phu học đạo phải vô tâm
Đạo ở đâu xa nhọc kiếm tầm
Quay lại lòng mình cầu lấy đạo
Thành Tiên đâu phải tốn nhiều năm
Hôm nay Thầy đến ban ơn lành cho các con và cũng chứng lễ ba năm của con Ngô Thanh Toàn.
Nầy con ôi! Chúng sanh sống trong buổi đời tối tăm mù mịt mà lẩn quẩn trong sáu nẻo luân hồi. Thầy xót thương mà đến đây cứu độ, chúng sanh còn mê mà chìm đắm trong dục giới ta bà, loanh quanh trong bốn tường sắc tài tửu khí chưa tỉnh ngộ mà hồi đầu, cũng phải chờ khi ngộ biến, cụng đầu với cảnh khổ khi đó mới dừng chân. Con nay được phước hơn người gặp Thầy gặp đạo, song chưa chứng chỗ chơn thật nhiệm mầu, thì bước tu cũng đương lẩn quẩn, ba năm bốn năm lại là gì?
Thầy cũng nhơn dịp nầy mà khải thị cho các con, nếu các con không giác ngộ kịp thời, thì một kiếp tu cũng chưa giải thoát được. Thầy nhiều lần thể theo cái thường lệ của các con mà đến chứng lễ, hoặc trăm ngày, mười tháng, ba năm, hoặc bãy năm, chín năm, mà cái năm cái tháng là cái gì? Nếu “bá nhựt” mà không được “Công linh” lấy gì mà “bá nhựt”. Công phu xây đắp nền là hạnh của người tu, lúc bắt đầu bước vào cửa Thánh, phải luyện kỷ tu thân, buông bỏ trần duyên đặt mình trên pháp đạo, để thành người đứng đắn, học phép Tiên gia. Lễ bá nhựt là lễ “Trúc cơ”, mà cũng chưa thấy mấy người làm được đúng, đến mười tháng hoài thai, mà khi mang thai đã thấy gì, đặt con vào dạ, cẩn thận ngôn hạnh, tạo khí thái hòa. Khi mười tháng không sản thì cũng gọi lễ một năm. Chí ba năm lễ nhị bộ, mà có gì nhị bộ ở đâu?
Nên các con tỉnh sớm chớ say, cầu kỳ vô ích.
Đây Thầy cho một bài khẩu khuyết để các con lấy đó xét lại bước tu.
Đạo người trước phải tròn bổn phận
Phận làm người phải tận khả năng
Ở sao cho được công bằng
Nhơn nghĩa lễ trí đạo hằng phải lo
Lo được vậy men dò Thiên Đạo
Đạo vô vi hoài bão từ đây
Chí tâm học ở nơi Thầy
Công phu công quả chỉ bày gắng theo
Trăm ngày phải dọn gieo đức hạnh
Dừng bước đời xa lánh trần duyên
Vô tâm dẹp sạch não phiền
Trăm ngày là bước cầu truyền phương tu
Tu tánh mạng thối phù tấn hỏa
Trưởng dương cương thối hạ âm hào
Lặng lòng Thần Khí được giao
Linh đơn kết tụ thai bào sản sanh
Ba năm phải nhọc nhành gìn giữ
Cho chơn Thần vô lự vô câu
Khi ra khi ở đỉnh đầu
Để giao để đến tìm cầu Chơn Sư
Lấy thân mà an lư nấu thuốc
Thuốc là gì Thần được siêu thăng.
Th ối phù là gì các con? Ở kinh Dịch có sáu quẻ: càn, khôn, ly, khảm, truân, mông, để mở đường tu học giải thoát . Tấn dương hỏa là quẻ địa lôi phục. Phục là tấn dương, tấn cho đến sáu hào, từ lúc tiềm long hiện long; tiềm là bước đầu lòng được yên lặng thì có một khí pháp sanh. Khí ấy gọi là (thái hòa bão nhứt) mà khí sanh cần phải biết, biết để võ hỏa hay văn hỏa. Võ hỏa là tinh tấn cương kiện tự cường bất tức, công phu cần mẫn gấp rút. Văn phanh, nghĩa là thung dung nhàn tịnh, lúc dương khí mới sanh cần ôn dưỡng, khi cực động cần thối phù, thối phù nghĩa là lui tiệt phần âm, phần âm là phần vọng động bất tịnh, hiểu không?
Với người đồng chơn hay chưa lậu thì dùng phương tu ôn dưỡng lấy bát quái Tiên thiên mà phanh luyện, gọi là xuất chi vị đạo.Người đã cấu lậu (cấu nghĩa là tấn âm ) thì tu theo Hậu Thiên Bát Quái, cửu hoàn thất phản, nghĩa là nghịch chuyển, thì phương tu Trung Hưng đã chỉ đường Trung Đạo.
(1) Luyện châu để tập điều Khí dưỡng Thần bổ dương thối âm, điều hòa thai tức
(2) Như phương tu các con bây giờ gọi là luyện đạo, để mở đường thông vận cho Thần khí, luân lưu, tập thở trong thịt và thở trong xương để tìm nội tức. Thở trong thịt là sao các con? Muốn thở trong thịt, thì nín hơi một chút, nó soi thông các sớ thịt, các tế bào, mở các lổ chơn lông gọi là thông bách hải vạn khiên, khử trược lưu thanh.
(3) Qui căn tiến độ, bước qua một giai đoạn luyện ba phẩm thuốc linh đơn, bước đầu là Thần đại định nơi Hạ Đơn Điền để nuôi dưỡng cho Thần mạnh Thần đầy, gọi là mười tháng dưỡng thai, đến bước hai đem Thần vào Trung Đơn Điền gọi là Huỳnh Đình.
Ba năm tập xuất ngoại, thân ngoại hữu thân mà cầu vô vi chánh pháp.
Vậy từ đây các con gắng làm sao cũng tu cho được cái hạnh giải thoát, giải thoát cái thô mà cũng giải thoát luôn cái tinh, để cho thân không còn dính mắc, mà Thần cũng không bị án che, thì không đợi tu nhiều ngày, không cần kể năm đến tháng. Khó là chỗ buông bỏ trần duyên, còn phương tu tùy đó mà thâu đạt kỳ diệu pháp môn, cốt các con quên được mình để cho mình đồng hóa cùng đạo, mình và đạo làm một thì càn khôn tuy to rộng nhưng cũng ở cả trong bàn tay, mà muốn đồng nhứt cùng Thầy thì luyện lọc cái tâm cho trong sáng, nghĩa là chuyển Hậu Thiên trở lại Tiên thiên để chứng đạo, cốt là qui căn phục mạng, căn mạng là Thầy là Đạo, là Trung Huỳnh Mồ Kỷ Thổ, Vô Cực Vô Vi, hiện ở người là tín. Đức “tín” được rồi thì đơn nguơn cũng kết đủ. Nên giữ tín ở người mà cũng ở mình là cần thiết. Tín ở mình đó là cái dụng ở đơn, mà đơn là thể của tín. Nên tu thanh tịnh là đắc đạo, mà còn vọng động là còn vô minh, còn vô minh là còn luân hồi, còn luân hồi thì làm sao có đơn. Đơn là gì? Là hai khí âm dương kết hợp, tánh mạng đồng viên, mà tánh mạng đồng viên là Nhơn đắc nhứt, đắc nhứt là Thánh, nhứt là tuyệt đối, không có gì đối đãi gọi là nhứt, mà nhứt là Vô Vi Vô Cực. Vậy phương tu tấn hỏa thối phù cốt là dưỡng cái đạo tâm, diệt cái phàm tâm. Vậy nói lại cái lễ ba năm của con Toàn:
BÀI:
Thanh Toàn con đã dày công
Quyết đường tìm đạo cầu thông lẽ Trời
Ba năm con đã đủ rồi
Làm sao lòng được phục hồi như xưa
Muốn giải thoát đại thừa thanh tịnh
Muốn qui gia đại định tìm cầu
Thành công nào phải bao lâu
Không thiên không ỷ quay đầu là đây
Muốn hiểu được ý Thầy con ráng
Mối chơn truyền tỏ rạng ở tâm
Tâm không muôn việc không lầm
Tâm còn vọng loạn tối tăm mịt mờ
Từ đây bước lên bờ chánh giác
Phải đắn đo thông đạt ý Thầy
Phải toan vẹt ngút ngàn mây
Trăng soi tỏ rạng đó đây khỏi lầm
Dầu chi gốc cũng tại tâm
Tâm mê tâm tỉnh phải tầm phải suy./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét