CHUYỆN Ở LÒ RÈN
Lập một nước dễ hơn truyền giáo
Truyền dạy người đắc đạo khó thay
Biết bao kềm sửa đêm ngày
Làm nên Tiên Phật rất dày công phu.
Đại Thừa Chơn Giáo
*Đây là chuyện tôi nghe:
Có một anh thợ rèn rất mộ đạo, kính thành tin tưởng Trời Phật. Anh đã nhập môn để làm đệ tử của Thượng Đế.
Có điều, tuy anh rất cần cù, cuộc sống vật chất của anh không nhờ thế mà khá hơn. Tệ hơn nữa, từ lúc anh nhập môn, bắt đầu tu học, làm một cư sĩ, thì cuộc sống của anh dường như càng khó khăn hơn. Anh hay gặp rủi ro và mất mát nhiều hơn so với khi anh chưa quyết định đặt chân vào đường đạo.
Trong làng, ai cũng ái ngại, nghĩ rằng có điều gì đó trục trặc.
Một hôm, bạn thân ghé thăm lò rèn nhỏ bé của anh. Sau mấy câu mào đầu vô thưởng vô phạt, bạn anh dè dặt nói thẳng vào vấn đề:
- Xin anh hoan hỷ, đừng hiểu lầm tôi xúc phạm tới đức tin của anh. Lâu nay bà con trong làng đều quý trọng anh là người tu hành đạo đức. Nhưng bà con nhận thấy từ khi anh bắt đầu tu hành thì cuộc sống của anh bỗng dưng khó khăn hơn, gặp nhiều trở ngại hơn. Nhiều người chưa biết tu, chưa theo đạo, nhìn thấy hoàn cảnh anh như vậy dĩ nhiên không khỏi sợ hãi và nếu như có ai khuyên họ hãy lo tu hành thì dễ hiểu là lời khuyên này lập tức bị bỏ ngoài tai.
Anh thợ rèn trầm ngâm khá lâu. Thắc mắc của người bạn hiển nhiên cũng là câu hỏi từng khiến anh lắm phen phải băn khoăn, trăn trở.
Một lúc sau, nhặt lấy cái móng ngựa nằm lẫn trong những món thành phẩm, anh đưa cho bạn xem, rồi thủng thỉnh nói:
- Anh thấy đó, để rèn được cái móng ngựa như thế này, tôi phải mất rất nhiều công sức. Tôi phải lựa một thỏi sắt tốt, đem nung cho tới khi nó nóng đỏ, rồi tiếp tục nung thêm cho tới khi nó gần như trắng ra. Bấy giờ tôi mới lấy ra khỏi lửa, đặt lên đe và vận sức quai búa nện cật lực, bắt nó uốn thành hình dạng theo ý tôi muốn. Rồi tôi nhúng nó vào nước lạnh, sau đó lại nung đỏ và nện búa sửa chữa những chỗ tôi chưa vừa ý. Tôi cứ lặp lại các công đoạn nung đỏ, đập búa, nhúng nước… cho tới khi nào thỏi sắt sù sì ban đầu trở thành cái móng ngựa hoàn hảo như anh đang thấy.
Chỉ tay vào đống sắt phế liệu dồn ở một góc lò rèn, anh nói tiếp:
- Nhưng lắm khi tôi chọn nhầm một thỏi sắt xấu. Nó không chịu nổi lửa đỏ, không chịu nổi búa đe, và nước lạnh làm nó rạn nứt. Tôi không rõ lý do vì sao nó hỏng, nhưng tôi biết chắc là nó vô dụng, và tôi phải quẳng nó vào cái góc tối tăm, bụi bặm đó, nằm chung chỗ với những thỏi sắt vô dụng khác.
Hướng đôi mắt ươn ướt nhìn thẳng vào bạn, anh thợ rèn bỗng trầm giọng, khẽ khàng như thể muốn nói với riêng mình:
- Tôi biết Thượng Đế muốn xem tôi là thỏi sắt có thể dùng được vào việc gì không. Thế nên mỗi khi gặp phải thử thách, nghịch cảnh quá sức chịu đựng, tôi lại thiết tha cầu nguyện: Lạy Thầy, xin Thầy cứ rèn giũa con theo ý Thầy, nhưng xin Thầy ban ơn đừng ném con vào đống sắt phế liệu.
HUỆ KHẢI
29-01-2012
CGvDT số 1843, ngày 03-01-2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét