Thánh Thất Trung Hòa, ngày 10-8- ĐĐ.33 (Mậu Tuất)
(22-9-1958)
THI
QUAN tâm tu luyện chứng Tiên Thần,
ÂM thế lần xa Thánh đức gần;
NHƯ đẳng chúng sanh tròn phước hạnh,
LAI lai vãng vãng gội Hồng ân.
Bần Đạo chào chư Thiên ân, chào chư Chức sắc Chức việc và toàn thể Đạo hữu Đạo muội.
Chư đẳng thanh tịnh, nội ngoại thành tâm nghe dạy:
Bần Đạo hôm nay thừa mệnh Mẫu Hoàng đến đây để lời nhắc nhở khuyên chư ái nữ. Ngày giờ không lâu Long Hoa đã thiết lập, chư Tiên Phật nôn nóng lo sợ cho chúng sanh chậm trễ mà lỡ cơ hội Hồng ân. Đức TỪ TÔN hằng nóng lòng thương mến đoàn con ngây thơ nơi cõi hồng trần còn say mê vật chất triền miên trong bốn vách tường: Sắc, tài, tửu, khí bao chặt, mà chúng sanh chẳng khác nào ngồi trong bóng tối không nẻo thoát thân mưu chước tà mỵ đã đủ cách dỗ dành, làm cho con người say sưa quên hết bổn phận, không nghĩ đến lương tâm đạo đức để cho lòng dục mựa sức tung hoành bất kể dại khôn miễn thỏa ưa thì ngàn vàng mua một trận cười nào biết nhục, biết hổ, cứ lầm lũi đi tới, nghiệp thức dẫn đường tội ác dẫy đầy, còn đợi một ngày phán xét cuối cùng. Ngày ấy đáng thương! Phật Tiên lấy làm đau khổ lo âu cho nhơn loại, đức TỪ TÔN bằng ra lệnh cho Cửu Nương chư Thánh xuống trần, vận thần thông mở đường tận độ, nhất là đám người đã sớm gặp Tam Kỳ Phổ Độ, chịu dưới Quyền Pháp CHÍ TÔN mà cũng còn chơn trong chơn ngoài đi tới ngó lui lòng thèm muốn chưa dứt khoát.
Các ái nữ đây dù có ưng có muốn cũng không ngoài miếng ăn cho ngon miệng, tấm mặc cho đẹp thân, tay vọc ít tiền bạc, mắt trông màu sắc lạ. Nhưng sự muốn có bao giờ làm được thỏa thích lòng mình, mà không thỏa thích được thì trót đời đau khổ dục vọng, mà có được thì cũng là thứ cặn bã thừa thải của người, chứ có gì là hạnh phúc, mà cũng may, muốn không được, ưng không nên, chớ được thì vật chất lôi mãi vào vực sâu hố thẳm ngày càng xa. Mỗi một bước ác niệm khởi lên là một bước sâu, càng bước càng sâu, còn niệm còn bước, bước sâu cho đến A Tỳ mà lòng dục đã khởi niệm thì mấy A Tỳ nó lại kể đâu! Vì có biết A Tỳ là thế nào? Cũng như người nghiện rượu không thấy nguy hại, uống rượu mất tiền nhà, làm cho thể xác tê liệt, thần trí ngu ngây, nhơn phẩm con người trở nên con vật. Tội ác một là hư gia bại sản, hai là hư thân mất nết, ba là trái Đạo nhơn luân, cũng như người nghiện thuốc phiện, chả thấy gì là hại, mùi thơm thơm, chất đắng đắng, một lỗ tí hon, nhà cửa ruộng đất trâu heo cùng lọt vào lỗ đó. Lỗ đó ai nói nó lùa cả trâu heo, gánh cả bạc tiền, mà có người bán vợ đợ con, cũng hút hết đó mà chạy vào trong bụng, sau càng vô mãi mà mình gầy thân ốm, con người trở nên hạ tiện, ai cũng không tin. Thế thì nghiện rượu hay thuốc cũng như chúng sanh đắm dục, có thấy được tội ác là sao? Tội ác như cọp ăn người, thế mà cọp có lúc còn biết tu? Chứ nói đến người, nếu người nói cọp là dữ, chính người lại dữ gấp mấy lần cọp, thứ chi cũng ăn, thứ chi cũng thèm, cọp ăn sống chứ người bắt được một vật gì còn bằm xéra, còn thiêu nấu đi, nhai nuốt lại, sâu dòi là món ghê sợ, là loại đáng nhờm, mà cũng cho là ngon ý vị!
Loài người đã văn minh, món ăn tấm mặc, thì còn tội lỗi vô cùng con người trở nên con vật.
Các Hiền nữ hôm nay đã gặp THẦY ngộ Đạo, đã được nước từ bi gội tẩy tội tình, gươm trí tuệ đoạn cắt nghiệp oan tội lỗi, Quyền Pháp đã trao, hồng ân đã nhỏ, đường Tiên có bạn đi về, nẻo Đạo có THẦY hướng dẫn, thì cũng duyên phước lắm rồi, không rán mà tu, không lo mà lập công bồi đức để được đẹp lòng THẦY vừa ý MẸ với Phật Tiên cũng được vui mừng, sao lại còn dụ dự, bước tới bước lui?
Nhẫn nhịn trước khó khăn để bảo toàn thân mạng, hơn chi một đôi lời nói, cần chi một chỗ đứng mà ganh tỵ xích mích nhau làm cho lòng mất thanh tịnh.
THẦY đã dặn lửa lục dục một phen bùng cháy đốt thiêu hồn phách công đức nghìn đời. Chước quỉ dỗ dành phải ân cần dè dặt, lấy chuyện Tỷ Can nhà Thương bị kế Đắc Kỷ mổ bụng lấy gan, sau nó đã lấy gan rồi mà còn hại một cách cho tận gốc, là hiện yêu bán rau vô tâm để trêu gọi Tỷ Can. Tỷ Can phải chết vì không dằn được lửa giận nơi lòng. Nên giận mà phải hư cả một sự nghiệp Thành Thang không người gánh vác, giận mà phải chấm dứt kiếp sống một đời anh hùng trung nghĩa thì các Hiền muội phải nhớ lấy bài học giữ mình, giận làm cho tình thương yêu đoạn tuyệt, giận làm cho con người hạ tiện. Ngạn ngữ: Giận mất khôn, no mất ngon.
Nhiều người công quả công đức nhiều năm tu luyện, mà một phen lửa giận bùng cháy đốt cả một cuộc đời giác ngộ. Cũng bởi giận đôi giống thú tu đã năm mươi ngàn năm, công phu dày dặn biết bao đã đổi được lốt thú thành lốt Địa Tiên rồi mà một lúc giận nổi lên đùng đùng đốt cháy không còn tý phước. Ôi! Đốn củi ba năm chỉ đốt cháy một giờ, các Hiền nên cẩn thận.
PHÚ
Này Nữ phái nghe lời ta nhủ khuyên mà tiến bước!
Gắng công phu gội lấy phước từ bi
Đường còn dài chị em rán mau đi
Đừng chậm rãi trễ khoa thi ngày Tận độ
Trống Lôi Âm giục đổ, chuông Bạch Ngọc khua vang
Cuộc trần ai khuyên ai chớ mơ màng
Kiếp sống thác, máy hành tàng đâu biết được!
Hễ có duyên nước Thiên Đường mới rước
Lòng điêu ngoa thì ma chước dỗ dành
Gặp Đạo rồi hôm sớm dốc tu hành
Lo lánh dữ làm lành sau mới thành Tiên Phật
Đừng mê đắm lợi danh vật chất
Phải ngửa nghiêng trong buổi đời tàn
Cuộc thịnh suy dời đổi họp tan
Chỉ có phước có duyên mới bảo toàn nhơn luân Thế Đạo
Bến bờ kia! Còn trông gì mà ngơ ngáo
Chống chèo lên! Đừng để điên đảo giữa lối ba đào
Phận tu hành ngày tháng giữ tương chao
Lo kinh kệ mà giồi trau linh quang sáng tỏ
Qui giới vẹn một lòng đừng trông đây ngắm đó
Đứng núi nầy trông núi nọ xao lãng lòng tu
Nhớ lo tròn hai chữ công phu
Để thanh tịnh phá ngu vẹt mờ tiến tới
MẸ Diêu Điện những nhớ thương chờ đợi
THẦY lâm trần lui tới cực vì ta
Sao mấy Hiền chẳng biết mến Đạo thương Cha?
Thương Từ Mẫu đương thiết tha đứng ngồi không vững
Vì tội lỗi của đời mà Pháp Quyền tạo dựng
Mở Tam Kỳ cứu độ sao người lơ lững rày mai?
Lo tu đi! Dù gái cũng như trai
Ngôi Tiên Phật chín phẩm Liên đài MẸ dành cho mấy trẻ
Lời Bần Đạo khuyên nhủ đây nhớ nhé!
Dựa cậy nhau đừng lẻ tẻ phải té đau mình!
Họp bạn lành gánh lấy nợ quần sinh
Chung tay lấp xong hố bất bình để đó đây yêu mến
Đừng hờn giận mà quỉ ma kéo đến
Chớ sân si mà bị bệnh trầm kha!
Trên đầu tin thờ kỉnh lấy một Cha
Ăn ở giữa nhau chữ hòa là hạnh phúc
Đừng quàu quọ làm ra tuồng Bù Húc!
Chớ tinh ranh xúi gịuc Thánh ra phàm
Dứt trái oan là lòng dạ đừng tham
Xây hạnh phúc phải làm nhân làm nghĩa
Nước kề chơn mau lo nhảy lịa!
Lửa cháy mày hồn vía tỉnh lên đi!
Thôi, chư Hiền đón Hồng ân. Bần Đạo thăng./.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Sau trước nếu một lòng tự quyết,
Thì đạo, đời, muôn việc do ta,
Chánh tâm thành ý đó là,
Tu thân xử thế tề gia vẹn toàn.
Lỡ một kiếp đâu còn cơ hội,
Trễ một ngày khó đổi ngàn vàng,
Đừng rằng thế sự đa đoan,
Ví như một giấc mộng tràng rồi thôi.
10 phút tìm hiểu ĐẠO CAO ĐÀI .
Tác giả: Đào Công Tâm (Bản PPS) Dương Trọng Thu biên tập lại theo Google Slides
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét