Thánh Thất Trung Thành, ngày 01-01-ĐĐ.14 Kỷ Mão (19-02-1939)
Tổng Lý TRẦN HƯNG ĐẠO ĐẠI VƯƠNG.
Chào chư Thiên ân phận sự và toàn thể đạo đồ nam nữ.
THI
Đời Đạo đương cơn phải nhọc nhằn,
Ai ra xốc gánh nợ quần sanh;
Ví dầu khó nhọc chi đi nữa,
Phận sự làm trai thế đã đành.
BÀI
Trông bể khổ phập phồng sóng bổ,
Trên địa cầu bùng nổ chiến tranh;
Biết chăng tìm lối tu hành,
Mặc tình xe pháo tung hoành Đông Tây.
Nỗi dân tộc bạn bầy tan tác,
Nỗi quốc hồn trụy lạc phanh phui;
Nước non ra vẻ ngậm ngùi,
Bánh xe Tạo hóa sụt sùi tơ vương.
Chừ ai kẻ vạch đường chỉ lối,
Chừ ai người chắp nối lấy dây;
Thư hùng kiếm, nắm vào tay,
Vỡ tan hồn mộng, kéo xoay phong trào.
Vẻ non sông ra màu cẩm tú,
Đắp nhân luân lên đủ Đại đồng;
Cho đời mỹ tục thuần phong,
Đắp cao núi Tản, đào sông Nhĩ hà.
Quốc dục tề, kỳ gia tiên trị,
Thiên hạ bình, chánh kỷ tu thân;
Mày râu đúc giữa cõi trần,
Đã đành nặng gánh, ai ngần ngại chi.
Muốn kết quả phải truy tầm giống,
Giống mới trồng khó mọng đơm hoa;
Muốn cho cây lá đượm đà,
Phải cần tưới nước, phải rà vun phân.
Phải chịu lấy nhiều lần cam khổ,
Phải trải qua nhiều chỗ gian truân;
Phải đem khí phách anh hùng,
Mảnh thân quyết mãi vẫy vùng không thôi!
Thân nam tử phải hồi may rủi,
Chí thương đời nhằm buổi cam go;
Xuân, Thu ai diễn nên trò,
Á, Âu ai tạo hay lò Thiên quân?
Cuộc pháo xe nổ bùng thế giới,
Ngắm Tây châu khóc nỗi Đông dương;
Xuôi ra những nỗi đau thương,
Thình lình họa đến tai ương lấy mình.
Rán mà chờ Thánh minh xuất thế,
Nhưng phải lo đoàn thể tinh thần;
Đủ vây cánh, đủ tay chân,
Đủ cơ hòa hảo giao lân với người .
Chí thương đời,
Dạ đừng lơi,
Cơ Trời ai rõ trước sau,
Nước non hỏi thử lâu mau thái bình?
TIẾP ĐIỂN:
THI
Trìu trịu tang bồng một chiếc thân,
Mày râu Tạo hóa đúc trong trần,
Đã đành nhiệm vụ ra gồng gánh;
Nặng mối tình chung với quốc dân.
BÀI
Dân tâm đã chưa yên, chưa định,
Quốc hồn thêm lỡ tỉnh lỡ say;
Kiếp căn chi khéo đọa đày,
Cho dân Nam phải miệt mài trầm luân.
Nền phong hóa đã không bồi đắp,
Mối nhân luân lại sắp điêu tàn;
Nhơn tình thế thái đa đoan,
Nước non nghĩ đến mà chan chứa sầu.
Nguồn vật chất Tây Âu bổ lại,
Sóng bất bình Nam hải khua rân;
Phong trào thế giới duy tân,
Làm cho nhân loại phân vân trăm đường.
Hỡi than ôi! Can trường thống thiết,
Hỡi than ôi! Tâm huyết khôi phần;
Đã đành thân khổ vì thân,
Mà đau đớn bấy, cho dân Nam này!
Đã lắm lúc đắp xây thành lũy,
Cũng nhiều phen sửa trị quốc phong;
Đổi dời chi bấy Hóa công,
Lập rồi lại xóa cũng không mấy hồi.
Khổ thì thôi, mà thôi không dứt,
Căm tức người, mà tức nước non;
Sơn hà tô phấn điểm son,
Xưa ông bà thế, nay con cháu gì?
Bước ra đời, đời nguy, đời khốn,
Hỏi thăm người, người độn, người ngu;
Anh hùng lỡ hội công phu,
Quăng gươm, cắt tóc vào tu cho rồi!
Nhưng còn mang nợ đời trìu trịu,
Khó nỗi này chừ liệu sao sao;
Hỏi Trời, Trời ở quá cao,
Hỏi người chả thấy người nào nói đâu!
Cơn khao khát sẵn bầu thanh thủy,
Lúc ốm đau nhờ vị lương y;
Trời gieo mối đạo Tam Kỳ,
Thiệt là hạnh phúc còn gì hơn chăng?
Kêu gọi nhau tập rèn đạo đức,
Dặn dò nhau ung đúc tinh thần;
Nước đồng nước, dân đồng dân,
Năm châu bốn biển ra thành con chung.
Hỡi than ôi! Vì lòng bản ngã,
Hỡi than ôi! Vì bả lợi danh;
Làm cho mối Đạo tan tành,
Những phường sâu mọt, dạ đành bán buôn!
Mượn danh Đạo lợi quyền bảo thủ,
Để tìm ngôi Giáo chủ, Giáo tông;
Đứng lên xưng bá, xưng hùng,
Thế mà lòng chẳng thẹn thùng mới ghê!
Đời cay nghiệt toan về với Đạo,
Đạo dở dang chừ bảo đi đâu?
Âu là sanh đấng mày râu,
Nặng câu hồ thỉ, nặng câu tang bồng.
Chừ ta quyết tả xông hữu đột,
Chừ ta toan trống giục, gươm reo;
Phất cờ lớn tiếng cả kêu,
Hỡi ai vì Đạo, bước theo kịp THẦY!
Không còn chia phe nầy, phái nọ,
Không còn phân em nhỏ, anh to;
Cùng nhau phận sự chung lo,
Đứng về trung lập chờ cho Đạo thành.
Đợi ngày nào nhơn sanh thống nhứt,
Đợi ngày nào trí thức mở mang;
Gây nên tình cảm nồng nàn,
Dắt về Hội Thánh lập đàn qui nguyên.
NGÂM:
Gót phàm men bước xe Tiên,
Hào quang chiếu diệu Nam thiên chói lòa,
Dặn lòng ta biết lấy ta!
Thăng./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét