Đại Đạo tạo con đò cứu khổ, Hướng đạo cần tự độ, độ tha. Năm chi bảy phái hiệp hòa, Trương cờ Đại Đạo xây tòa vạn linh.

LỜI GIAO CẢM

LỜI GIAO CẢM
(Kích vào hình ảnh để xem tiếp lời giao cảm)
  Xin chân thành cảm ơn quý huynh, tỷ, đệ, muội và quý độc giả đã ghé thăm NGÔI NHÀ ĐẠI ĐẠO

Thứ Ba, 13 tháng 7, 2021

TRẦN GIAN LÀ KHỔ HẢI MÊ TÂN


Thánh Tịnh Thanh Quang, ngày 27-8-ĐĐ.13 Mậu Dần (20-10-1938)

KIM NHÀN NGỌC NỮ. Chào các em Nữ phái. Các em bình tâm trang nghiêm, tiếp lịnh THÁNH MẪU.

Chị chào lui.

TIẾP ĐIỂN:

THI


VÂN vũ phi thường chướng thủy lai,
HƯƠNG thôn nhân vật thọ thiên tai;
THÁNH thần giác cảm hoài lưu lụy,
MẪU truất tình thâm tự Bắc lai.


Chào chư Thiên mệnh, ban ân lành chư Tín nữ.

Giờ này Ta lâm Đàn dạy chư Tín nữ biết lấy đời của mình.

Các Tín nữ ôi! Nhân luân bại hoại, phong hóa suy đồi là vì nhân tâm. Nhân tâm không đạo đức! Một gia đình con chẳng thảo, cha chẳng lành, chồng chẳng công bình, vợ không chính đáng. Ôi! Gia đình thế, hương thôn cũng thế, quốc gia thế, xã hội cũng thế. Thế vì miếng ăn, chỗ ở, mà giành giựt cấu xé nhau. Ôi! Than ôi! Gái Nam bang mấy chục triệu đồng bào, từ xưa nhìn lại, đã mấy nghìn năm. Ôi! Chịu trong chế độ nam quyền, phụ nhân nan hóa. Rốt đổi mãn thân làm nô lệ cho đời, mãn kiếp chết còn để tiếng “bụng con nít, dạ đàn bà” cho xã hội. Gái có ra gì? Gái đáng khinh, đáng bỉ, đáng bỏ, đáng chê! Kẻ có thì đưa cho ông Cống cụ Nghè còn coi bộ đã ra tuồng bà lớn! Người dân dã, vì sự nghèo nàn thiếu thốn, nỗi chồng, nỗi con, mà đành phải bóp tròn ra méo, bợ bợ, tôn tôn, phải cũng dạ, không cũng dạ, mãn kiếp ở trong đời có ra chi, có nên chi! Ôi! Tín nữ ôi! Gái như thế, tại sao như thế? Trời xưa kia đã hun đúc cho một bổn nguyên chân tính thì dù cho nam cũng vậy, nữ cũng vậy, trí cũng vậy, ngu cũng vậy! Một cái nhà kia cũng vậy, mà tại nơi chủ ở khác nhau, mới sinh ra cái rách, cái lành, cái xiêu, cái sụp. Cho nên, con người cũng thế, gái như Trưng Trắc, gái thể Jeanne d’Arc. Gái ấy cũng ở nhân sinh mà ra. Gái vì biết phận mình mà ngày nay tên còn tạc, tiếng còn bia, còn gái như vợ Khương Tử, gái như vợ Trang Tử, vì sao mà xưa nay ai nghe đến cũng chán, cũng chê, cũng ghê, cũng gớm. Ôi! Gái! Ôi! Trai! Ai ai cũng có phận sự ở trên đời, ai lại nỡ sống liều mà đợi chết sao ai?

Ôi! Vì nhân loại như thế mà lòng Trời cảm động, lập Đạo mầu mười mấy năm nay để kêu gọi chúng sanh biết noi chỗ đạo đức mà sửa mình cho ra người liệt nữ. Đứng vào thế kỷ 20 nầy, thời đại văn minh, Nữ phái vì đời mà cam chịu thiệt thòi mãn kiếp:

1. Không biết tự chủ

2. Không biết họp đoàn

3. Không biết thời đại.

Mãi cứ đợi tùng! Sinh ra tùng phụ, đói no lành rách thây kệ, có cha mẹ lo cho, miễn mình có áo tốt nón lành, cơm ngày ba bữa là yên, có biết chi sau này, mảnh thân vất vả đến thế nào? Rồi toan hé cửa dòm chồng, mong mỏi đến ngày tùng phu! Ôi! Phúc gặp người đạo đức thì một trăm người có được mấy người, còn gặp kẻ bất lương, mười người hết chín, gặp kẻ ác tâm, vô đạo, du đảng, tửu trà, cũng phải cúi đầu vâng lịnh, cứ tùng, đâu có ngoảnh cổ hở môi mà lời chi can gián. Hay! Ừ phải. Dở! Ừ phải, chồng đào ngạch, vợ cắt phên cũng phải. Phải! Phải! Phải lia, phải lịa, phải bởi vì tùng. Sống ở đời cứ ăn gởi nằm nhờ, chịu đựng đặng chờ ngày tùng tử. Chồng rủi chết, khóc đưa vài tiếng, ném đất chào ông! Âu may già sẽ cố nhờ con, rủi gặp đứa con bất hiếu, dâu chẳng lành không phải sớm dằn tối thúc. Ôi! Gái ôi! Tùng chi thế, tùng vơ, tùng vẫn, tùng quẩn, tùng quanh, tùng trong xó bếp, góc buồng, mãn kiếp, đầu bạc, răng long, mắt mờ, tai điếc. Ôi! Đợi chết! Chết có đạo còn người han hỏi, kể lể tiếc thương! Chết vô phước, kẻ đáng kiếp, người rồi đời, vùi ba thước đất cũng còn tiếng xấu! Ôi! Người cũng cùng người, chết cũng cùng chết, chết sao đáng tôn, đáng trọng, chết sao đáng thị, đáng khi? Sống không ích chi, chết cũng chẳng cần chi, tưởng đâu chết là hết đời, ai ngờ chết rồi còn địa phủ! Khổ! Khổ!

Chư Nữ phái làm sao đây mà thoát ra những cảnh ấy? Ôi! Nay đã lỡ già rồi, tre tàn, măng mọc, khá lo un đúc con em. Trước hết phải vào Đạo, phải có đoàn thể, phải thương yêu nhau, phải lo học thức, phải trọng nghề nghiệp. Nào nữ công thêu thùa may vá, hoặc thương, hoặc nông, mỗi mỗi phải lấy đạo đức làm thầy, đặng thực hành chủ nghĩa. Những ngày giờ rỗi rãnh lo học Đạo, học kinh, đổi những lúc ngồi lê, nói hành mà trở lại luận bàn đạo đức. Chị không biết thì em nhắc nhở. Em có quên thì chị chỉ bày, ở gần nhau nhắc nhở cho nhau. Mỗi tháng có những ngày vía lễ, hãy đến Thánh Thất nghe Ơn Trên dạy, bạn hữu bày, các Hướng đạo giảng. Nghe thì phải nghiệm đi suy tới, về nhà phải nhớ luôn luôn, tu có đâu mang gói đi đường, tu như thế sau này hết Đạo đó chư Tín nữ!!!

THI

Các Tín nữ ôi! Tệ lắm thay!
Thôi! Thôi em chị rán khuyên bày;
Tu hành vẹn vẽ theo lời dạy,
Dạy dỗ cùng nhau trở bước quày.


BÀI


Quày trở lại bớ chư Nữ phái,
Trần gian là khổ hải mê tân;
Than ôi! Máy tạo xoay vần,
Ở trần chi lắm, nợ nần níu theo.


Nghe lời kêu cả kêu bớ chúng,
Chúng sanh vì cái muốn mà ra;
Đạo Trời đã mở lần Ba,
Nếu không tỉnh ngộ khó mà an thân!


Ôi! Than ôi! Ở trần là trược,
Nữ phái đành quên trước quên sau;
Trông đời MẪU bận lòng đau,
Thở than cũng chẳng thấy màu nhân sinh!


Đời quá khứ giựt giành cấu xé,
Sao kẻ nghèo mà kẻ lại sang;
Thảm thương mấy triệu linh tàn,
Vì mê cảnh tục, quên đàng Tiên xưa.


Mỏi mắt đợi sớm trưa nào thấy,
Thấy càng ngày cái quấy càng to!
Ai lo, ai nỡ chẳng lo,
Mà đành tính mệnh giao cho thời kỳ. (…)


Ban ơn các Tín nữ, về nên nhớ. MẪU chào cả trung đàn. MẪU lui./.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Sau trước nếu một lòng tự quyết,
Thì đạo, đời, muôn việc do ta,
Chánh tâm thành ý đó là,
Tu thân xử thế tề gia vẹn toàn.
Lỡ một kiếp đâu còn cơ hội,
Trễ một ngày khó đổi ngàn vàng,
Đừng rằng thế sự đa đoan,
Ví như một giấc mộng tràng rồi thôi.

  • Đức Giáo Tông Đại Đạo, Cơ Quan Phổ Thông Giáo Lý, 14-3 Quý Hợi
  • 10 phút tìm hiểu ĐẠO CAO ĐÀI .
  • Tác giả: Đào Công Tâm (Bản PPS)
  • Dương Trọng Thu biên tập lại theo Google Slides