Tý thời, 16-8 Canh Tuất (15-9-1970)
Mẹ linh hồn các con!
THI
DIÊU vọng con thơ Mẹ cảm hoài,
TRÌ tâm nào ngại cõi trần ai.
KIM bằng nhơn loại chung phàm thất,
MẪU tử thiêng liêng hiệp bửu đài.
VÔ dục vô tư về cội cả,
CỰC hành cực chí vượt sông dài.
TỪ ân muôn thuở lời muôn thuở,
TÔN trọng cùng nhau một chẳng hai.
Mẹ mừng chung các con nam nữ.
Một lần nữa, Mẹ xuống với các con giờ này để ban ơn và huấn từ cho các con sau những giờ mệt nhọc, sau những ngày tháng bận lo vì nhiệm vụ.
THI
Con ôi! Mẹ lại đến đêm này,
Trong cả lòng con cả đó đây,
Từng nhịp thời gian đi chẳng đợi,
Bên bồi bên lở luật vơi đầy.
Mẹ miễn lễ, các con đồng an tọa tịnh tâm lắng nghe lời Mẹ.
Này các con! Trải qua những năm rồi, công lao hành đạo của các con đã đóng góp vào sứ mạng phụng sự đạo đời. Tuy chưa gây thành sức mạnh hoàn toàn đủ để thay đổi cuộc diện đau thương, nhưng cũng cố gắng thể hiện tinh thần của người con hiếu thảo đối với Mẹ hiền. Vậy, cứ tinh thần ấy mà tiến thêm nghe các con!
Hỡi các con nữ phái! Mẹ hằng mong mỏi các con đồng đi với nhau trên cùng một con đường và không quên nhau khi hoạn đồ trơn trợt, không bỏ nhau khi lỡ bước sai đường, đứa khôn ngoan dắt dìu đứa khờ dại để cùng tới nơi cố định. Nếu các con đã cởi ra mảnh áo vị ngã, để mặc vào manh áo vị tha, nói đúng hơn, chiếc áo của sáng suốt, của công bình, thì các con sẽ thấy rõ sự tương hệ giữa con và người, giữa con người và Đấng Chí Tôn.
Những mảnh choàng trí thức, những lớp áo cao sang không đủ làm cho các con tự tôn tự mãn đối với người hạ tiện, vì nó không phải là cái che chở miên viễn cho con mà con may mắn được mang mặc vào mình.
Các con đừng mặc cảm, đừng thấy con nghèo con dốt mà không làm được việc đạo, đắc được lý đạo, rồi đâm ra hờ hững buông trôi. Cũng đừng nghĩ rằng con giàu sang, con thông thái mà làm nên việc đạo, ngộ được lý đạo, rồi hớ hênh tự mãn, rốt cuộc các con không hiểu, không làm được chi cả, trái lại rất thương hại vô cùng!
Kìa những Huệ Năng, Những Jésus, những Thị Kính, nếu đã tự ti mặc cảm, thiếu đức tinh tấn giác ngộ thì nhơn loại có cần biết chi tới những hạng tiều phu, những hàng dân giả xa xưa ấy. Và những Thích Ca, những Lão Tử, những Diệu Thiện, nếu đã tự tôn tự đắc, không tầm tu học đạo, hạ mình luôn luôn, thì nhân loại có cần biết chi tới những ông quan, những vì hoàng tử xa xưa ấy.
Hiểu được như vậy, các con mới giải thoát được những mặc cảm ngăn chận đường tiến hóa về ngôi xưa vị cũ của mình ngõ hầu tận dụng đức hy sinh độ đời tế chúng.
Hỡi các con nữ phái! Nói đến đức hy sinh, Mẹ tưởng nó đã trở thành một định luật- một định luật mà tất cả vạn vật dưới trời này đều phải chung chịu, từ loài cao nhất là con người, đến loài thấp nhất là thảo mộc cũng không tránh khỏi. Nhưng sự hy sinh có đúng đường, đúng lúc hay không, có giá trị cao cả hay không là do cách sử dụng của các con, vì hết thảy những chuyện thế gian đều có bề mặt trái, như cái dao có hai sóng, nếu khéo léo thì ích lợi, bằng vụng về thì tai hại.
Mẹ nhìn thấy trong các con, con nào cũng có đức hy sinh. Sự yên vui êm ấm cho gia đình là do bàn tay hiền hậu hy sinh một cách âm thầm, cay đắng mà được. Nay bước chân vào xã hội, vào Đại Đạo, các con cũng nên dùng đức hy sinh đó bằng tất cả tâm thành để xã hội thêm phần hạnh phúc, để Đại Đạo thêm phần mở mang.
Vì muốn hoán cải một xã hội nhơn loài đông đảo, các con hãy bắt đầu ngay bản thân tự thể của chính các con. Còn việc phân tách thế nào là hy sinh đúng chỗ hay không đúng chỗ, Mẹ để mỗi con tự hiểu lấy hay hơn.
THI
Hy sinh con mới được tồn sinh,
Muôn một tằm tơ kén dệt thành,
Nếu chẳng đem thân vì đại nghĩa,
Thì đừng chôn lấp dưới hư dinh.
Cứ làm theo hoài bão của Mẹ đi các con, kết quả ra sao con phân vân chi cho mệt. Cứ tận tụy xây dựng cho hiện tại một nền tảng vững chắc đi, các con sẽ thấy kết quả không ngờ đến.
BÀI
Thu qua trải mấy ngàn thu,
Con vui trong khổ, con cười trong đau.
Một cơn gió xuyến xao lòng trẻ,
Những tàn cây xen kẽ lưng nhau,
Lá vàng dù phải tiêu hao,
Cội tươi rễ chắc làm sao oại oằn.
Mùa gặt hái con ăn no dạ,
Để tới hồi tàn tạ lạnh lùng,
Hột này dành lại sang xuân,
Cuốc giồng gieo xuống hạ nhuần móc mưa.
Giống nào lép con chừa nó lại,
Lựa rặt ròng những trái tốt lành,
Đừng cho sâu đục chuột phanh,
Mới lên chồi đẹp tươi xanh thiên thời.
Hôm sớm hấp khí trời chất đất,
Phòng những khi gió Bắc mưa Nam,
Đồng đều vun tưới cho kham,
Đẹt đèo chớ nhổ e cam lỗi lầm.
Nay tính lại bốn lăm năm có,
Vườn đạo mầu bóng thỏ thưởng hoa,
Biết chăng hương vị mặn mà,
Nhốt trong khóm cỏ chòm hoa u huyền.
Hỡi nữ phái con hiền của Mẹ!
Mảnh thân này san sẻ cho nhau,
Sóng trần bảy dập ba đào,
Nương thuyền Bát Nhã cùng nhau tới bờ.
Sự tiểu tiết thờ ơ gạt bỏ,
Đại cuộc lo gắn bó thêm hơn,
Nữ nhi bình thản tâm hồn,
Nghiệp trần phó mặc đừng hờn dỗi chi.
Canh thâu Mẹ cũng vì con trẻ,
Hội thường niên bước lẹ từ đây,
Trung thu trong những giờ này,
Sẵn sàng con nhận ân dày bố ban.
Vậy, Mẹ ban điển lành trong những bỉnh quả Trung thu Hội Yến của các con thành tâm hiến dâng lên Mẹ để rồi ngày nào đó các con không phải cứ dùng những vật chất phàm trần làm vật tượng trưng cho cảnh Tiên nữa, tức là các con sẽ dự Yến Bàn Đào thật nơi Diêu Cung của Mẹ nếu các con về được.
THI
Điển lành bố hóa lễ Bàn Đào,
Nhuận thắm ân hồng của Mẹ trao,
Cho cõi lòng con thêm sáng suốt,
Cho tinh thần trẻ được dồi dào.
Sau khi ra đàn, làm lễ xong, các con nam nữ lớn nhỏ đồng san sớt nhau hưởng hồng ân của Mẹ gọi chút tình mẫu tử thiêng liêng.
(…)
Thôi, các con thi hành theo chương trình Mẹ đã ban ân chung các con lớn nhỏ điện tiền. Mẹ hồi Diêu Điện. Thăng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét