Đại Đạo tạo con đò cứu khổ, Hướng đạo cần tự độ, độ tha. Năm chi bảy phái hiệp hòa, Trương cờ Đại Đạo xây tòa vạn linh.

LỜI GIAO CẢM

LỜI GIAO CẢM
(Kích vào hình ảnh để xem tiếp lời giao cảm)
  Xin chân thành cảm ơn quý huynh, tỷ, đệ, muội và quý độc giả đã ghé thăm NGÔI NHÀ ĐẠI ĐẠO

Thứ Hai, 19 tháng 7, 2021

XÂY DỰNG PHƯỚC THIỆN - HOÀN THÀNH SỨ MẠNG TRUNG HƯNG


Trung Hưng Bửu Tòa, ngày 13-7-ĐĐ.33 (Mậu Tuất)
(27-8-1958)

THI

Ngọn cờ Phước Thiện được dương lên,
Sĩ tử chung tay dựng móng nền;
Ruộng phước gieo trồng cây lúa Đạo,
Chăm lo vun đắp mựa đừng quên.

Chào chư Thiên Ân Đạo tâm nam nữ.

Giờ lành Tiểu Thánh phụ cơ cùng chư Hiền hữu góp phần xây dựng Phước Thiện Trung Hưng.

Qua nửa năm công tác toàn Đạo trong Hội Thánh ta đã góp vào một công trình cố gắng về cơ sở Phước Thiện; phần hình thức tổ chức tuy chưa được oai nghi đường hoàng rõ rệt, nhưng tinh thần của chư Chức sắc có tiến triển nhiều. Toàn Đạo dù khổ nghèo cũng góp được chút công với THẦY với Đạo, nhưng trong cái hay lúc nào cũng chen vào một phần dở, chư Hiền hữu chưa được hòa nhau kính mến nhau cho lắm; chư Hiền hữu đôi lúc còn phải chịu thua trước sự điều khiển của Ma thất tình lục dục.

Vậy chư Hiền hữu họp nhau lại mà kiểm điểm lấy tâm nguyện tư cách, tác phong, lề lối, đối xử trong nửa năm hành Đạo để tìm một giải pháp xoa dịu những vết tích đã vương cũng như để phòng khi chưa có. Kiểm điểm lại cho thật sự, cho sát đúng để đưa mình tiến mạnh trên nẻo vị tha và để thấy mình còn thấp kém cần phải học hỏi nhiều nữa cho xứng đáng với nhiệm vụ Phước Thiện nơi mình.

BÀI

Cờ Phước Thiện tung bay phất phới,
Cả tiếng kêu này hỡi chúng sanh;
Pháp môn nầy một đường lành,
Cùng nhau tiến bước nhiệt thành mà đi.

Đi học được từ bi bác ái,
Tâm trở nên quản đại hải hà;
Lúc nào ý cũng dung tha,
Lúc nào trí thức cũng xa hơn người.

Đi bước đi vui cười sung sướng,
Đi bước đi tận hưởng Thánh ân;
Đưa tay phất ngọn Phất Trần,
Diệt tiêu tam chướng nợ nần oan gia.

Đi theo đây thì ta được phước,
Làm việc lành công trước ai so;
Mọi người đều được ấm no,
Là nhờ Phước Thiện mở to lòng từ.

Phần mầu nhiệm chơn như thị hiện,
Con người lành cửu chuyển hoàn đơn;
Người lành về ở Linh Sơn,
Dân lành tươi tỉnh dưới ơn phước Trời

Phước Thiện đem người Đời về Đạo,
Phước Thiện khuyên hoài bảo tu hành;
Con người đạt Pháp vô sanh,
Cơ quan Phước Thiện hoàn thành mau lên.

Thôi, chào chư Thiên Ân toàn Đạo.

TÁI CẦU

THI

LÊ dân lo sợ nạn đao binh,
VĂN võ đương toan mở trận đình;
TRUNG chánh mấy người an thế cuộc,
Giáng thăng Pháp Đạo cứu quần sinh.

Chào mấy em thân mến.

Giờ nầy anh ghé về đây chào mừng mấy em được lập kỳ công hoằng khai Chánh Pháp nơi đất Trung Châu nầy, một công trình lớn lao trong buổi Tam Kỳ Phổ Độ, mấy em đã dày dạn phong ba, vượt bao hiểm trở, tranh thắng từng giờ từng phút cùng ma lực hoàn cảnh trở ngăn, vật lộn với bao thế hệ bạo cường mà tiến tới để đạt mục đích cứu chuộc cho loài người. Mấy em nếu không gan anh kiệt chí Bồ Tát thì sao đủ nhẫn nại để hoàn thành nhiệm vụ Trung Hưng.

Ôi! Nói đến hai chữ Trung Hưng anh sao khỏi ngậm ngùi đau xót cho nền Đạo. Tại sao anh lại buồn mà không tỏ ý vui mừng? Mấy em ôi! buồn vì thế lực tà quyền rất mạnh, ma chước nên tài, đã đôi phen chúng ta yếu thế mà hàng đầu, vì chúng ta lòng phàm chưa gội sạch, mắt tục lờ mờ, không phân biệt giả chơn, không rõ đường phải trái, chúng ta lầm, chúng ta bị chúng nó gạt vào nẻo lợi danh, đào sâu hố rẽ chia tình đồng Đạo, lòng phàm tục đã dấy lên tràn ngập trên ý chí Thánh Thần, rồi tự chuyên sửa cải Chơn Truyền lập thành Giáo pháp. Hôm nay nền Đạo manh múng rã rời, làm cho Thánh thể bẩn nhơ yếu đuối. Tội tình ấy nếu không được lòng từ bi tha thứ của THẦY thì mấy mươi kiếp chúng ta mới gỡ xong tội lỗi. Chúng ta tạo gây tội ác phạm tội cùng THẦY, THẦY cũng rộng thương để cho chúng ta có ngày giờ chuộc lại. Ngày chuộc lại kể cũng không lâu, tuy ta sống trong cõi đời u ám mà được ân điển soi đường, nhờ kinh nghiệm ngày qua, sự lỗi lầm kia có ngày chấm dứt.

Giải pháp cứu chuộc tội ác gây phạm cùng THẦY là con đường Trung Hưng Chánh Pháp. Trung Hưng là ngọn đuốc tuệ quang để vẹt mờ xua tối. Trung Hưng để đi đến ngày thống nhứt nền Đạo, thống nhứt Quyền Pháp trả lại chủ quyền cho Vạn linh, vì quyền ấy CHÍ TÔN ban đặt cho loài người, người bỏ đi là người không tôn trọng bản vị tự do bình đẳng cá nhân trong kiếp sống còn tại thế. Bởi đó mà đám tinh ranh mới toan lòng lợi dụng xâm chiếm quyền tự quyết tự chủ của vạn linh.

Sứ mạng Trung Hưng mấy em đã được đặt ân THẦY ban cho đó là phần thưởng rất xứng đáng. Tưởng không gì cao quí nữa. Để hưởng lấy phần thưởng cao quí được vĩnh cửu bất diệt, thì phần thưởng đó phải được phân chia cho đều, người người cùng vui hưởng, chúng em không quyền hưởng riêng. Nếu nghĩ đến riêng rẽ thì quyền ấy lại mất, mất đi đã đành lại còn để cho các em nhiều ăn năn đau đớn. Của quí phần thưởng to thì có nhiều người ganh ghét, khi người ta ganh ghét rồi của quí có giữ được cũng khó còn thân mạng, thân mạng không còn thì của quí còn lại làm gì? Nên người giác ngộ là người không "Độc thiện kỳ thân".

Sự vui sướng trong lòng mình đem trang trải cho mọi người vui sướng ấy mới là vui sướng đó mấy em. Mấy em cười mà không cùng thiên hạ đua reo, mấy em hát hay mà thiên hạ không cùng nghe thì sao gọi là thích thú. Một cái chiên đánh lên uu thì một cái trống đối lại ầm ầm, u ầm xen lẫn nhau chấn động một không gian tăng sự vui cho cảnh, cho người, chớ độc mộc nghe nhiều cũng chán. Của quí ở về tay người có đức. Người có đức mới hưởng được ơn phước cao dày. Nếu của ấy ở kẻ tầm thường thì con vợ không chết nhà ruộng cũng tiêu, thân mạng có còn cũng ra người dại ngộ. Mà còn sao được? Vì của quí dành cho khách quí. Ở đời có một người quí thì lại còn nhiều người quí nữa, nếu còn thì của ấy không dễ chi ở mãi nơi mình. Người cố tranh người cố đoạt. Ví như ngôi thủ lãnh trong đời, ai tài phải kiên kẻ đức. Ngôi ấy từ 4, 5 ngàn năm nay ở đâu cũng tranh, ở đâu cũng giành, người người đều muốn, người muốn cho người nầy, kẻ muốn cho người kia, lập khối kết phe, đứng gần ai cho người ấy là xứng. 3, 4 khối đua nhau xưng tướng xưng hùng, rồi khối nầy tiêu diệt khối kia, khối kia mưu hại khối nầy, kết cuộc rồi nội bộ tranh nhau, đến giết nhau, của quí ngôi sang đâu còn y đó.

Của quí là vật chung, vật ấy là phần thưởng của người có công có đức. Nếu nhiều người cũng có công có đức thì chia nhau cùng hưởng không phải tranh giành, người có đức đâu có kiêu ngạo khoe khoang, sợ người có công rồi cậy công mà làm tổn nhơn hại nghĩa,

Nói một cách khác, mấy em có sứ mạng, mấy em phải lo sợ dè dặt, lời nói ôn tồn, việc làm trung chính, cử chỉ khoan dung, đứng đi lễ độ, ý nghĩ thanh cao, lòng nuôi đạo nghĩa, thân phận coi nhẹ, trọng vọng muôn người, giữa nhau dưới biết kỉnh, trên biết nhường, lấy thương yêu làm món sống nuôi thân, lấy hạnh đức làm phương tu học, lòng luôn luôn vì người, lấy đạo đức để xây dựng nên con người Bồ Tát. Người Bồ Tát quên thân mà trông thẳng vào cảnh khổ của đời để toan phương cứu độ. Bồ tát là tướng mạnh đủ cả đức, tài, trí, dũng, một thân một lòng xông lướt vào trận địa của đời, Đông xông, Tây đột, phá thành tài lũy sắc, xô núi tham dục, lấp hố sân mê, đánh đuổi lũ ma chết, ma già, ma đau, ma đói, cứu người trong trận ra khỏi bốn tường, vớt kẻ bị nhận chìm đưa lên bờ Giác. Người Bồ Tát không thấy thân, nên làm được nhiều công đức. Không thân sao biết chạy, biết nói, biết làm? Vì có thân mà để thân sau thiên hạ, nên thân được vẹn toàn, quên được thân mới không sợ nghèo đói khổ đau. Đã sợ thì làm sao tinh tấn với nhiệm vụ Trung Hưng, nay quí em phải nghe lời anh dặn: Ăn và ở "ăn coi nồi, ngồi coi hướng" "Ở lựa chỗ, đỗ lựa cành" ăn ở theo cách Trương Công Nghệ thì sự nghiệp mới bền còn, sứ mạng Trung Hưng Phước Thiện là pháp môn đó.

Phước Thiện là nền tảng hòa bình, hạnh phúc, ấm no, theo tình đồng Đạo. Tình là sự thương yêu, Đồng là sự bình đẳng, Đạo là sự sống. Sống bình đẳng và yêu thương thì sống không phải bằng máu đỏ thịt mềm, ngoài áo cơm còn phải bằng hơi thơm ánh sáng. Ánh sáng là sức nóng làm cho ấm áp muôn loài, hơi thơm là không khí điển linh để trợ trưởng vận hành và vẹt tối trừ hôi khai thông chướng ngại, vậy Phước Thiện noi theo việc làm, cố nhau thi công lập đức.

Tai họa đến đây vô kể, tràn ngập không chừa một kẽ hở, một tẻo lá trên ngọn đồi. Chết không còn nơi cầu cứu khắp nơi là một hỏa lò nung nấu loài người, cho khô cháy bằng nguyên tử, hỏa tiển, vi trùng. Ôi! Không phải đó là cuộc hành phạt loài người phạm tội cùng Trời thì đâu đến thế.

Người đã phạm tội cùng Trời mà đến lúc tai biến không biết ăn năn thì sao khỏi điều quở trách!

Ta muốn cứu đời cứu người chỉ còn phương lấy công quả công phu mà làm của chuộc, của chuộc bằng công quả, mà công quả bởi ở lòng giác ngộ, lòng giác ngộlà lòng Bồ đề, lòng ấy phát ra muôn hạnh từ bi. Từ bi có nghĩa sống cứu đời, chết cứu hồn, sống ở chết về, lòng ấy lúc nào cũng mong tận cứu tất cả. Đã có lòng ấy là đã hòa đồng cùng Đạo thể, giao ứng cùng CHÍ TÔN, bàn bạc trong mọi loài mà toan lo giải thoát.

Vậy khuyên Đạo hữu gắng lập công, có công mới chuộc được tội ác, có công mới tránh tai tránh họa ngày cùng, có công mới hưởng phước Niết bàn, có công mới tránh khỏi quỉ ma ganh ghét cám dỗ.

Công ấy làm nhơn làm thiện, giúp đỡ nhau bằng công, bằng của, bằng lời nói bằng Pháp Quyền. Can một vụ xích mích, để lời phải cho người, lượm một cây gai, đổ một bưng cát ở ngõ đường cũng là công. Nhưng công chính đáng hơn là công xây đắp nền móng của THẦY, đắp cho hàng ngũ tương liên trật tự, đắp cho cơ sở mạnh lành cứng chắc, đắp tình thương yêu là Phổ Tế lâu dài; đắp sự sống hằng còn là Phước Thiện ấm no; đắp lẽ thật là Hành Chánh an bài; đắp đức tin là Minh Tra hàn gắn, đắp cho tổ chức đầy đặn, làm cho tổ chức an hòa, làm cho thân mình đạo hạnh. Đắp cho mình cũng là công đắp cho Đạo. Đạo là mình, mình là Đạo, mình nên, Đạo nên, mình hư, Đạo hư. Đạo thành, mình thành, Đạo suy, mình khổ.

THẦY hôm nay lập Trung Hưng xây Chánh pháp nơi nầy là lập trường tổng công quả cho các em vào thi, thi nhau mà tranh thủ Thiên vị.

Em nào thi ít, thưởng ít, em nào thi nhiều, thưởng nhiều.

Cơ sở mở ra mấy em đến đó xin làm, làm có chủ ghi công, mãn ngày phát tiền xứng đáng. Sở đó dù có hư lỗ, chủ vẫn tính tiền trả công không hề gạt lật. Thế gian Thiên đàng cũng một lẽ ấy. Này Chức sắc Phước Thiện, các em đi hành Đạo nên nhớ mình là Quyền Pháp, có Quyền Pháp mới cứu chuộc cho mình cho đời, lời nói, ý nghĩ, việc làm phải giữ hạnh Bồ đề, nhớ lời giáo huấn. Ta ví như cây kim đeo theo một sợi chỉ. Kim là Pháp, chỉ là Quyền. Quyền là sự thương yêu vá đắp cho lành, khâu hai mảnh dính nhau. Pháp là sự sống, có sự sống mới lòn qua các mảnh thân nhỏ hẹp được; luồn kim khâu chỉ phải coi cho ngay thẳng mối manh, đột chích cho đều khoản tấc, đừng dùi mũi kim qua sợi chỉ vẫn còn. Áo có rách, nhưng đường kim mối chỉ không đi đâu mất, nên người có Quyền Pháp phải cẩn thận.

Thôi, anh chào mấy em./.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Sau trước nếu một lòng tự quyết,
Thì đạo, đời, muôn việc do ta,
Chánh tâm thành ý đó là,
Tu thân xử thế tề gia vẹn toàn.
Lỡ một kiếp đâu còn cơ hội,
Trễ một ngày khó đổi ngàn vàng,
Đừng rằng thế sự đa đoan,
Ví như một giấc mộng tràng rồi thôi.

  • Đức Giáo Tông Đại Đạo, Cơ Quan Phổ Thông Giáo Lý, 14-3 Quý Hợi
  • 10 phút tìm hiểu ĐẠO CAO ĐÀI .
  • Tác giả: Đào Công Tâm (Bản PPS)
  • Dương Trọng Thu biên tập lại theo Google Slides