Tý thời Rằm tháng 11 Tân Sửu Đ.Đ. 37 (22-12-1961)
THI
THÀNH hiệp kỳ ba Đạo cứu đời,
HOÀNG đồ xây chuyển khắp năm nơi,
BỔN ư chí thiện tồn nhân phước,
CẢNH lạc vinh quang hưởng báu Trời.
THÀNH HOÀNG BỔN CẢNH, Tôn Thần chào chư chức sắc, chức việc và đàn tiền đạo tâm đẳng đẳng.
Giờ đây Tôn Thần thừa lệnh báo cơ sẽ có ĐẠI THÁNH lai lâm để truyền lời giáo huấn. Vậy tất cả đàn tiền thành tâm tiếp lịnh. Tôn Thần xin xuất ngoại...
(Tiếp điển:)
THI
QUẢNG hiệp PHAN lưu Đạo bổn sơ,
THÀNH chơn BỘI ức ký Tiên cơ,
THÁNH truyền CHÂU bửu minh phong thái,
ĐỨC độ thời văn trước diệu thơ.
QUẢNG THÀNH THÁNH ĐỨC PHAN BỘI CHÂU Bần Đạo đại hỉ chư chức sắc lưỡng đài, chư chức việc và đàn tiền nam nữ.
Giờ này Bần Đạo chuyển cơ ký bút minh đề giáo hóa trong phẩm Trung Thừa để làm tiêu chuẩn rèn luyện tâm hồn cho hướng đạo cho nhơn sanh trong kỳ tu dưỡng, ngỏ hầu chấn chỉnh nhơn phong cứu rỗi toàn linh theo tiếng gọi Thiên Ân Tam Kỳ phổ hóa.
Bần Đạo miễn lễ đàn tiền tịnh tọa hầu nghe Bần Đạo thuyết văn.
Hôm nay Bần Đạo tiếp đề “TỰ TRỌNG THANH DANH” là một yếu điểm trong Thập nhị thường chuyển. Xét vì nhơn loại mãi chịu luân trầm nơi khổ hải, tâm hồn mãi mập mờ nơi hắc lộ; vì không định hướng tinh thần, chẳng biết tự trọng thân danh; nên trong kỳ rèn luyện tinh thần chức sắc chức việc nói chung là hàng hữu trách; đề tài tự trọng cần được nêu cao, để mỗi mỗi ôn dưỡng và kiểm nhận trong lương năng hành sự nhắm hướng theo tinh thần thượng đẳng mà phổ tế cho chúng sanh đi đúng hướng thiện từ đạo hạnh để lập đời Thánh Đức thuần lương. Con người sanh trong hoàn vũ vì tập nhiễm theo thường tình: vì danh, vì lợi mà nỡ đem giá phẩm Thiêng Liêng chôn vùi nơi biển khổ.
Giờ nay tất cả hãy bình tỉnh để kiểm nhận bao quá trình nhân loại trước những cơ bĩ thái hiệp tan, cũng vì thiếu tinh thần tự trọng mà làm cho con người không còn nhận được cái bổn giác linh thiêng; từ một cá thể đến cả toàn linh, từ một tổ chức đến một quốc dân, cũng vì thiếu tự trọng quên mình trong hoàn cảnh thực tại, trong phạm vi lý tưởng lương năng, mà Con không gìn giá phẩm, thiếu đạo làm Con. Cha không tròn chức vụ, thiếu phương bảo tồn giáo huấn. Chồng quên nghĩa vụ chính chuyên. Vợ xa trọng tình thiết thạch. Cho đến người dân không tròn nhiệm vụ với non sông xã hội; cho đến người tu hành cũng không đảm bảo cho truyền thống Thiên lương.
Bởi lẽ, đề tài “TỰ TRỌNG” giờ đây Bần Đạo thuyết trình minh bạch để làm phương định cho mỗi chúng sanh, cho mỗi phần hành hữu trách đặt vào tâm linh hiện tại mà đào tạo tâm hồn cho xứng đáng người tín hữu trong nền tân tôn giáo đã mang danh cứu đời tế thế.
THI BÀI
ĐỆ TAM CHUYỂN: tiếp đề TỰ TRỌNG,
Lập trung đồ chánh thống minh khai,
Để cho rõ lý Cao Đài,
Tu thân hoán thể trần ai giả hình.
TỰ là biết nơi mình chủ sử,
TRỌNG là phương danh dự bảo toàn,
Sống trong hoàn vũ thế gian,
Tôn vì phẩm giá tương quan khởi hành.
Người tự trọng đặt thành trách nhiệm,
Mỗi việc làm kiểm điểm trước sau,
Ở ăn thích ứng Đạo mầu,
Không thiên, không lệch, không cầu vọng tâm.
Nuôi thể thức theo tầm Thánh triết,
Đem nhiệt tình thuần khiết chánh chơn,
Bất câu tục lợi thua hơn,
Mà vui theo lẽ nghĩa nhơn sống đời.
Đối bản thân sáng ngời tư cách,
Đối nhơn quần một mạch công minh,
Thường xuyên tự nhủ nơi mình,
Đã tròn trách vụ nhơn sinh giữa người?
Tự trọng đây hợp thời uy tín,
Do tinh thần tu chỉnh nội tâm,
Khác xa với sự hiểu lầm,
Danh cao tước cả mưu thâm quyền hành.
Nên tự trọng đức thành phát hiện,
Lý đương nhiên tiếp chuyển đạo thường,
Khỏi điều huyển mỵ nhiễu nhương,
Thừa cơ chánh kỷ mở đường vị tha.
Biết tự trọng mới hòa nhơn vị,
Nếu mà không thô bỉ thấp hèn,
Học đòi cổ võ lấn chen,
Vênh vang theo nhịp trống kèn tục mê.
Thiếu chi kẻ vụng về thô kịch,
Suốt đời lo chí thích lăng loàn,
Vì rằng quan niệm trái ngang,
“Hiền lương cũng chết, bạo tàn cũng vong”.
Đâu còn biết giữ lòng kính cẩn,
Trí những toan gian lận điêu ngoa,
Miễn sao ích kỷ phì gia,
Thị phi chẳng quản, chánh tà chẳng kiên.
Bởi thế nên đảo huyền lắm nỗi,
Xuôi trường đời mờ tối giác linh,
Miên man bên giấc mộng huỳnh,
Nhân quan phó để mặc tình gương trăng.
Gương trăng sáng bủa giăng màn tối,
Soi lòng người như gọi hồn thơ,
Núi sông như hẹn trông chờ,
Biết ai vẽ lại thô sơ cảnh nầy.
Cảnh trung liệt dựng gầy rộng mở,
Trọng đức hiền quí tợ vàng muôn,
Tự mình gánh lấy vai tuồng,
Tinh thần tráng lệ hiệp nguồn sống thiên.
Xem thời nay nhãn tiền đã hẳn,
Mong lợi quyền hơn đặng thanh cao,
Kể chi đồng loại, đồng bào,
Giả tình, giả nghĩa, gươm dao chứa lòng.
Bởi chẳng biết học thông “Tự Trọng”,
Chẳng noi theo truyền thống tông môn,
Khác nào có xác không hồn,
Nỡ đưa giá phẩm vào phồn si lung.
Nền văn hiến lạnh lùng gió Á,
Bóng nhân luân rời rã mưa Âu,
Tỉ tê tiếng dế địch lầu,
Dục mê khách tục chìm sâu nghiệt đồ.
Ôi, thế thái cơ hồ đã tận!
Nạn điêu linh viễn cận lộn nhào,
Nhân quần thử liệu làm sao?
Sống trong giữa cuộc ba đào nhục vinh!
Nay Thượng Đế khai sinh nguồn thiện,
Đạo hoằng dương phổ biến công truyền,
Đổ hồi Bạch Ngọc chung Thiên,
Tĩnh chơn cái kiếp trần duyên nặng nề.
Chương giáo hóa minh đề Tự Trọng,
Điểm tâm hồn nền móng lương sanh,
Duy tân cách trí sở hành,
Gọi hàng Hướng Đạo sang canh chỉnh thường. (1)
Đem Tự Trọng lồng gương kim cổ,
Biết trọng mình khỏi hổ áo cơm,
Ngạt ngào một áng hương thơm,
Bốn phương chìu mến chăm nom báu nhà.
Mỗi cá thể hiệp hòa xã hội,
Lập thân tu sửa đổi phàm tình,
Muốn ra phục vụ nhơn sinh,
Trước tiên học Đạo dọn mình chánh nghi.
Ngày trọn giữ tôn vì phẩm cách,
Gội xích tâm trong sạch làu làu,
Hành trình xác nhận trước sau,
Tiết liêm há để sang giàu nhuộm danh.
Thân tự trọng trưởng thành đủ lẽ,
Cùng nhơn loài góp để công lao,
Hay thay, quân tử kiệt hào,
Đặt trong tôn thuộc, đồng bào nghĩa phương.
Suy luận kỹ khai trương tầm độ,
Chức sắc đồng công bổ sớm trưa,
Biết mình, biết lý phụng thừa,
Nghiêm minh thống đạo dắt đưa tục trần.
Người trách vụ canh tân thường nhựt,
Bỏ mọi điều phiền phức xưa nay,
Để cho rõ đức, rõ tài,
Khải hồi quốc túy chiêu bài gia phong.
Một giải pháp linh thông truyền lại,
Hễ là người cần phải tuân y,
Vì rằng chánh lý bất di,
Có thành tự trọng mới kỳ nên thân.
Đâu biệt, luận, phú, bần, quí, tiện,
Phẩm vị này u hiển do ta,
Sang giàu mà chẳng lợi tha,
Thử cân kẻ khó thật thà khiết minh.
Muốn đạt đạo phải nhìn yếu điểm,
Muốn tròn công phải kiểm tinh thần,
Thương đời trước tự thương thân
Thân chơn mới rọi xa gần ánh quang.
Thân có rõ giá vàng tôn trọng,
Trí mới phân thể thống di truyền,
Mới đem nghĩa cử vi tiên,
Mới nên tiền thánh, hậu hiền hiếu trung.
Sơ luận giải trường chung hóa độ,
Học và hành suy cổ nghiệm kim,
Phong nghi há dễ riêng niềm,
Long lanh nét ngọc quang chiêm hội thành.
Hỏi tất cả chúng sanh hồi tưởng,
Tìm thấy mình trí tượng dâng lên,
Muôn đời rạng rở tuổi tên,
Lạc Hồng tôn tạo móng nền duy luân.
Tam kỳ chuyển huân chưng nội thức,
Tự trọng đề phục sức nhân quan,
Lập thân trong cõi dinh hoàn,
Hiếu, Trung, Tiết, Nghĩa, dẫn đàng do đây.
Duy tôn sửa dựng hội nầy.
THI
Hội nầy sửa dựng lại phong cương,
Lồng bóng từ quang điểm thế trường,
Tự Trọng ấy là phương diệu Thánh;
Mở đầu chi tiết Đạo khai trương.
Cười ... Đề tài Bần Đạo đến đây đã dứt, vậy Bần Đạo ban ân chung tất cả đàn tiền. Thăng...
Ghi chú:
(1) Sang canh: Trời đã sáng.
Thường: khăn áo. Chỉnh thường: chỉnh khăn áo.
Ý nói: Đạo đã mở, người Hướng Đạo cần chỉnh đốn y phục để làm tròn nhiệm vụ "Thế Thiên hành Đạo".
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét