Tý thời 25-8 Tân Sửu năm Đạo thứ 36 (4-10-1961)
THI
Năm châu bốn biển một trời chung
Tạo hóa riêng đâu cảnh hãi hùng
Bánh phép xoay vần muôn thuở định
Đòn cân ngang thẳng một đường trung
Dinh hư mấy lớp hồn vân cẩu
Tiêu trưởng bao phen kiếp thạch trùng
Hỏi lại nhơn tình ai đã biết?
Công danh tính thử có chi cùng?
HƯNG ĐẠO ĐẠI VƯƠNG đại hỷ chư chức sắc chức việc và toàn thể đàn tiền nam nữ .
Hôm nay Bần Đạo vâng thừa Thánh lệnh chuyển bút lập đề “Xây Dựng Bản Thân Người Hướng Đạo” trong phẩm Trung Thừa để làm phương định cho thế gian thu hồi Thánh Đức.
Hướng Đạo là người thọ lãnh Thiên ân nơi Thượng Đế để khai hóa thống truyền Đại Đạo và điều độ chúng sanh trong việc xử thế tu thân. Bởi vậy Hướng Đạo là hiện thân của Thượng Đế nơi trần gian, tinh thần của người Hướng Đạo lúc nào cũng được đối chiếu cảnh minh bất cứ trên một sở hành, một phát tiết đều thích ứng với môn pháp chuẩn thằng của trường Đạo. Người Hướng Đạo có nhận thấy được tầm quan trọng của mình mới đủ tư cách đóng góp tinh thần vào công cuộc điểm tô cho đại thể. Xét vì từ xưa nay nhân loại diễn qua bao lớp hưng thạnh suy vong, bao lần an cư lạc nghiệp mà cũng chẳng biết bao lần khổ hải điêu linh; tất cả những điều đó có thể gọi là do một phần lớn ảnh hưởng nơi sở hành của bao người quyền trách, Hướng Đạo tạo nên. Vì rằng: Đời cũng như Đạo, người có trách nhiệm nếu được gọi là đàn anh để hướng dẫn cho nhân sanh trong cơ xử thế an nhàn, mà tinh thần của người có trách nhiệm nếu được thuần chơn vô ngã theo hướng định công nhiên thì đem lại kết quả cho công việc hằng ngày; nghĩa là nhơn sanh được an hưởng thanh nhàn, noi theo đường sáng mà tiến hóa theo phẩm độ nhơn phong; còn trái lại, tinh thần người hữu trách mờ tối, vọng tâm, tham tàn, hiểm độc thì than ôi! biết bao lần khổ lòng vì những công việc đã tạo nên với chúng sanh trong ngày. Bởi thế nên mục đích lập Giáo kỳ ba của Thượng Đế là để ban hành ân huệ Thiêng liêng cho đẳng chúng sanh được gội nhuần hạnh hưởng. Lẽ tất nhiên trên phương diện tâm hồn của người chức vụ phải được đào tạo trong một khuôn viên Đạo pháp tối cao; nghĩa là đối chiếu mỗi sở hành của trường đời mà lập thành tánh chất công nhiên của trường Đạo. Phải chỉnh đốn cho được đúng đắn với tinh thần Đạo Đức cao siêu trong công cuộc xử thế. Người Hướng Đạo trong thống đồ Đại Đạo luôn luôn bình tĩnh tâm thần ôn nhuần pháp chánh để nuôi dưỡng lập trường hành sự trong lãnh vực linh thông. Cần thấy sự liên hệ quan trọng của mỗi một Hướng Đạo đối với đại thể và nhơn sanh trong thời buổi này.
Người Hướng Đạo cần đặt nhiệm vụ hằng ngày với một sứ mạng cao cả, là sẽ thay quyền Thiêng Liêng ban nguồn ân huệ cho chúng sanh mà bảo tồn thống đạo hơn là nhớ tới quyền hành cao cả của mình đối với nhơn sanh. Phải nhớ câu: “Mẫn sự thận ngôn” đối với Thượng Đế. Nếu tất cả chư Hướng Đạo trên dưới đồng một chí hướng, rèn luyện chung một lập trường tùy theo phẩm vị và năng lực mà đảm nhận trong nhiệm hành với một tinh thần sáng suốt theo lời giáo huấn, thì tất cả sẽ đóng góp một tinh thần trong công việc kiến tạo cho tiền đồ Đại Đạo được vinh quang sáng tỏ.
Bần Đạo xét thấy nói chung: trong trường Đạo có một phần chư Hướng Đạo còn nặng nề với thường tình bản ngã, cho nên còn phân rẽ phái chi, còn chểnh mảng với nhiệm hành trước lòng tín nhiệm của nhơn sanh.
Về chương trình đào luyện tinh thần Hướng Đạo nơi phẩm Trung thừa rất nhiều đề tài; vậy từ nay tất cả hãy cố gắng nghiên cứu mà thụ tập cho kỳ được. Tất cả có đặt mức độ tín thành cao cả mới vượt khỏi trở ngại hằng ngày trên đường nhiệm vụ. Về phẩm Trung Thừa, nhiệm vụ người Hướng Đạo ở phạm vi hoạt động, xây dựng, kiến thiết cho tiền đồ Đại Đạo và hướng dẫn cho toàn sanh lần bước tiến theo cơ siêu việt để cải tạo lấy những lầm lạc tội lỗi của thế tình đã diễn biến khi nay; vậy tất cả chư phận sự cần phải khép mình trong nhiệm vụ để rồi còn ngày kế theo sẽ truyền phương định tịnh trong trường hợp cao hơn.
THI BÀI
Người HƯỚNG ĐẠO luận qua chương mục,
Làm khuôn Thiên rèn đúc tinh thần;
Để mà tạo Đức Thánh nhân,
Giúp đời về đạo, đạo tân dân truyền.
Giữa lớp sóng kim tiền vật chất,
Trước trào lưu yếu mất mạnh còn;
Lửa lò đốt cháy tim non,
Sanh linh đồ thán mỏi mòn phong quang.
Danh lợi hảo buộc ràng trăm mối,
Tước quyền mơ mắt tối tai oa;
Rắn đàng dẫn nẽo gà nhà,
Béo cò nước đục diễn ra buổi này.
Trí phàm tục đắp xây nên mộng,
Cảnh chim lồng khó ngóng trời cao;
Lộn quanh bốn vách thăng rào,
Cảnh đời chật hẹp xiết bao khổ nàn.
Ai đã biết hành tàng hư thiệt?
Ai đã tường hung kiết do đâu?
Thử xem khắp cả hoàn cầu,
Tại sao khổ biến Á Âu dấy tràn?
Từ mảnh lực tiềm tàng u ẩn,
Đến chiến trường huyết hận dòng trôi;
Phải chăng Đạo nghĩa suy đồi?
Nhơn tình thế thái nổi sôi khắp cùng;
Và như thế liệu dùng sao để,
Giải cho đời tiếp thể hà thanh;
Nói lên một tiếng cho rành,
Đâu nguồn hạnh phúc dân sanh hưởng đồng?
Nào khoa học vận thông trí não,
Nào chuyên môn tham khảo mọi ngành,
Nào người cái thế hùng anh,
Thử đem sức cả định thành buổi nay.
Một biến thái diễn bày trước mắt,
Một hiện thân điểm sắc mùi trần,
Là phường mọt nước sâu dân;
Lương tri mờ tối tinh thần mông lung.
Tâm bản ngã oai hùng chủ lực,
Xuôi trường đời tăng mức phân tranh,
Cọp, rồng há ngại vút nanh,
Sức toan dụng sức, mưu giành ra mưu.
Cờ thế giới đủ chiều thuận nghịch,
Cuộc pháo xe thủ địch đài thành,
Nhưng dù trăm kế vạn sanh,
Không tùng Thiên mạng khó thành định cơ.
Thiên mạng ấy tôn thờ Đạo nghĩa,
Tiếp mối Trời gieo tỉa Thánh tâm,
Không làm việc quấy sai lầm,
Không vì tư lợi, không tầm hư danh.
Đây một giải đồ thành Hồng Lạc,
Bốn nghìn năm khai thác dư truyền;
Nay nhờ từ huệ Thiêng liêng,
Cao Đài chuyển lập mối giềng phổ thông.
Đem trở lại chữ đồng tâm niệm,
Dòng Ma ha khởi điểm lương năng;
Chỉnh nguyên quy pháp chuẩn thằng,
Khác nào đêm tối thần đăng dẫn đường.
Cơ minh hiện hoằng dương chánh thống,
Ba sáu năm gieo giống Thiên lương;
Nấu nung chí cả cột rường,
Đỡ nâng vách đổ hèn ươn tục đời.
Nhà Đạo đức chiều mơi cảnh tĩnh,
Gọi chúng sanh ổn định tâm thần;
Nương nhờ đuốc ngọc soi chân,
Huyền linh trực xúc tạo nhân phúc lành.
Để hướng định truyền thành sứ vụ,
Kỷ yếu đồ hàm thụ phương năng;
Khuôn Trời thước ngọc giây giăng,
Đúc nên thể giác cân bằng lượng muôn.
Đời Đạo ấy cội nguồn thăng giáng,
Đã biết đời đủ dạng thức mê,
Thì Đạo phải nhớ trọng đề:
Đề tài tu tập mọi bề chỉnh nghi.
Người trách nhiệm thừa y hành sự,
Gom bên mình sắc tứ chơn thân;
Thường xuyên trọn cả hai phần,
Trí, tài, đức, hạnh điểm phân trong ngoài.
Trí không phải lợi thay, danh đổi,
Mà trí là lãnh hội lý chân;
Trí không lão luyện tục trần,
Trí đây biết được tân dân sống đời.
Tài không phải ngang trời chọc đất,
Mà tài đây đủ cất nghĩa hành;
Tài không tranh lũy, đạt thành,
Tài làm nhiệm vụ nhơn sanh cử đồ.
Trí phán đoán giác mê đôi ngả,
Trí học thông luật cả Đạo Trời;
Tài đem thực dụng chiều mơi,
Tài làm việc phải muôn người hưởng chung.
Trí không tính mưu hùng kế dữ,
Tài những mong vinh dự giống nòi;
Trí không vẽ cọp kêu mời,
Tài lành chuyển hướng nhơn loài thương yêu.
Tài, Trí ấy thuận chiều tiến hoá,
Giải màn trần điểm họa nhân luân;
Truyền hành phước huệ nghĩa nhân,
Sử đồ ghi dấu tinh thần hậu tri.
Xem tước lộc tiền tài phấn thổ,
Trọng tín thành quí tợ thiên kim;
Lập thân chí quyết ngày đêm,
Học cho đến biết tạo thêm ý lành.
Tài trí đã rõ danh chánh thuận,
Đức hạnh còn xây dựng lên cao;
Phong nghi tiết tháo dồi dào,
Tượng nên cốt cách thanh tao nhẹ nhàng.
Từ ngôn ngữ nghiêm trang hòa dịu,
Đến hành vi dáng điệu khoan dung;
Ở ăn không phải hào hùng,
Mà ra thuần nhã chánh trung thiện từ.
Để rèn luyện nên người Hướng Đạo:
Phẩm Trung Thừa Chơn Giáo khai minh;
Truy nguyên tất cả bịnh tình,
Chỉ phương Thánh dược trị bình chơn thân.
Về Đức Hạnh trọng phần quyết định,
Đạo thống truyền yếu lĩnh do đây:
Hữu Tài, vô Đức thêm rầy,
Đức Tài tương đắc dựng xây bửu đồ.
Người Thiên chức điểm tô hoài bão,
Cho thể đồng chu đáo hạnh môn;
Sớm toan ngự trị cõi lòng,
Lập trường hành sự nuôi trong cảnh Thần.
Đem nghĩa cử hằng dâng đức cả,
Diệt lục trần công phá thất mê;
Thẳng nhìn sanh chúng lập đề,
Thu hồi tâm phục chớ hề sai ngoa.
Ngày mở mang hải hà độ lượng,
Đức khoan dung, khiêm nhượng hiệp hòa;
Công bình chẳng vị cái Ta,
Từ tâm, ái chủng đậm đà lý sâu.
Trọng thể thống mở đầu tự trọng,
Biết trọng mình mới trọng thể chung;
Bấy lâu phiến diện đồ trung,
Xuôi nên trường Đạo lạnh lùng rẽ chia.
Hoặc có kẻ mượn chìa mở khoá,
Lại có người vạch lá tìm sâu;
Ấy là mục kích vô mâu,
Làm cho lỗi bắt nhịp cầu ngân giang.
Đạo cứu Đời, Đời đang năm bảy,
Mà Đạo còn bận cái tư tâm;
Quả nhiên trí thiểu mưu thâm,
Lái thuyền chẳng biết thuyền đầm sóng to.
Người Thiên chức chung lò Tạo Hóa,
Luyện rèn nên nghĩa cả chí cao;
Đem về một mối thân giao,
Đổi cơ thần loạn đặt vào tư phong.
Giải cho được chữ đồng Nam Bắc,
Tìm cho ra quy tắc Tây Đông;
Người sanh trong cõi trần hồng,
Truyền đời chỉ một cõi lòng chánh chơn.
Kìa gương các bậc Thánh nhơn,
Đây hàng HƯỚNG ĐẠO thu huờn bản năng.
THI
Bản năng Hướng Đạo gắng thu huờn,
Yếu lý kỳ truyền buổi mạt nguơn;
Trí sáng tài hay nung nhãn tuyến,
Đức lành, Hạnh tốt luyện tâm chơn.
Đem thân bảy thước ngăn tình dục,
Nối chí ngàn xưa tiếp nghĩa nhân
Chung sức hội nầy xoay pháp thiện,
Cho hồn chủng loại khỏi cô đơn.
Đề tài Bần Đạo tới đây đã hết. Vậy Bần Đạo ban ân chung tất cả trung đàn. Thăng...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét