Tịnh Đường, Tý thời, 1-10 Giáp Thìn(4-11-1964) Đại Đạo 39
Hàm Chương Trấn Đạo chào Chư Quý Thiên Ân, Chư phận sự.
Hàm Chương Trấn Đạo chào Chư Quý Thiên Ân, Chư phận sự.
Chư hiền thành tâm nghinh tiếp Giáo Tông. Tuyến Đạo Huynh cho chư đạo hữu đại diện các Thánh thất chuẩn bị tiếp Giáo Tông. Trung Thành - Dương, Túy; Trung Kiên - Phỉ; Trung Đức - Chân; Trung Khánh - Vọng; Trung Nguyên – Nghĩa; Trung Mỹ - Phát; Khánh Vân - Tịnh. Lễ phục nghiêm trang có thì vào.
Chư phận sự vừa đủ dùng còn cho nghỉ
Đàn nội chuẩn bị chỉnh đốn thứ tự.
Nữ phái, mời hiền tỷ Hương Yến ở lại còn Đơn, Thanh, Nguyệt cho nghỉ.
Vậy gối quỳ sắp xếp theo hàng ngũ và đẳng dệ, nghĩ một tí sắp đặt cho chư hiền có danh sách nhập đàn đón mừng Giáo Tông. Đồng tử yên tại vị trí. Bản thần xin lui.
TIẾP ĐIỂN:
Chư phận sự vừa đủ dùng còn cho nghỉ
Đàn nội chuẩn bị chỉnh đốn thứ tự.
Nữ phái, mời hiền tỷ Hương Yến ở lại còn Đơn, Thanh, Nguyệt cho nghỉ.
Vậy gối quỳ sắp xếp theo hàng ngũ và đẳng dệ, nghĩ một tí sắp đặt cho chư hiền có danh sách nhập đàn đón mừng Giáo Tông. Đồng tử yên tại vị trí. Bản thần xin lui.
TIẾP ĐIỂN:
THI:
Thái hòa một khí giữ nơi trong
Bạch tạng thức đang hiện ở lòng
Giáo pháp ban truyền môn bí pháp
Tông đường tính luyện chứng thần thông
Bần đạo chào chư Thiên Ân chư phận sựThái hòa một khí giữ nơi trong
Bạch tạng thức đang hiện ở lòng
Giáo pháp ban truyền môn bí pháp
Tông đường tính luyện chứng thần thông
Bần đạo cho mời chư chức sắc đại diện vào nội đàn. Chư Thiên Ân an tọa.
Bần đạo lấy làm bâng khuâng ngần ngại trên bước tiền trình, thuyền đạo cần phải vượt qua nhiều khúc hiểm nghèo, nếu những người có bổn phận lèo lái chèo sào mà không hết lòng tư tư thiết thiết thì làm sao tới được bờ kia mà về Vương Quốc vinh quang của Thầy, phương chi gặp hồi sóng to gió lớn, nếu không đồng sức đồng tình thì thuyền đạo phải lê bê trôi dập làm cho khách trên thuyền thiếu mất lòng tin, nội bộ lao xao đi tới đi lui chạy ra chạy vào, lòng bâng khuâng hồi hộp của họ trở nên mỗi phút biến thái phi thường mà bây giờ họ thấy tự họ phải cứu lấy, phải ra tay cầm lấy lái nắm lấy lèo, mặc dù mình đã biết mình không phải tay thủy thủ, thì cái nhiệm vụ của chư hiền lúc bây giờ mới nghĩ làm sao? Chư hiền an vị.
Quyền Pháp đã đặt ra cốt là làm sao cho ai nấy cũng được sống trong sự giác ngộ và giải thoát, song Quyền Pháp đó một khi bị chướng duyên loạn khởi thì ai cũng lo chuyện đâu đâu mà còn cho rằng Quyền Pháp buộc ràng, nếu một khi bị mất đi thì con đường cứu chuộc phải tuyệt thông, con người lúc ấy mới làm sao, ăn năn đã muộn, cơ đạo lớn lao không phải một vài người lo đủ dầu tài dầu đức khéo lắm cũng chỉ giữ cho khỏi mất mát hư đổ chứ làm sao truyền bá xa gần độ người giải thoát. Nên cần họp sức nhau dầu tài hay bất tài cũng không nên hẹp lượng, tài đức gánh lấy việc lớn, thiếu tài thiếu đức lo lấy việc nhỏ, tài không đức Quyền Pháp khó an bài, đức không tài điều hành chậm trễ, tài nương ở đức mà cũng cậy sức phần đông, thì trong ngoài được trọn.
Nền đạo ta không phải thiếu người, tuy tài đức còn ít oi nhưng với Quyền Pháp lúc đang xây dựng cũng đủ phân phát đảm đương, nhưng ngặt cái ngã chấp con người quá to mà hạnh tu cũng thiếu phần khiêm nhượng, vì thế mà chuột bầy đào chẳng nên hang. Bần đạo cũng buồn, tưởng người này như thế cũng còn người khác khá hơn, chỗ nọ không xong chỗ kia cũng được, nhưng rồi chỗ nào chỗ nấy người nào người nấy cũng chẳng hơn kém là bao! Bần đạo cảm thấy những việc làm đã qua người lo lúc nọ vì có tài cán đáng mà thiếu đức đương vi nên cơ đạo không được hoằng truyền, nội tình trở nên bất ổn, đó phải chăng tướng pháp vì hữu vi hẹp chật nên tâm thức vọng loạn đổi dời mà nay càng đi sâu vào bí truyền để chế cái tâm, ngăn cái thức, lòng người may được an trụ trong thanh tịnh mà tỏ sáng hạnh đạo từ bi! Nhưng khi pháp đạo đã trao tay thì lòng người trở nên kiêu ngạo, bày cái tướng đại thừa làm cho ai nấy hóa bực mình, vì cảm thấy số phần bị hạ. Ôi! Thân phận của đạo chẳng được tốt đẹp là vì tài đức thiếu vai mà Quyền Pháp chưa được lưu thông hữu hiệu, bỡi các chi thể cách rời, có tâm tư trí não mà không tai mắt, có nó làm gì, có tai mắt mà không vai vế tay chân, thì tai mắt kia nằm trong cục thịt, nên tâm tư để phát minh, phát minh mà không chế tạo, phát minh cũng chẳng để làm gì, chế tạo mà không tiêu dùng, chế tạo hóa trở nên uổng công vô ích, phát minh nhờ sáng kiến, sáng kiến nhiều là do kinh nghiệm tụ chứa thâu thập nhiều ngày, sáng kiến ở tâm tư, kinh nghiệm nằm trong trí não; tâm tư có trí não làm kho tàng tiếp bỗ nhiên liệu cho tâm, mà tâm não cũng phải nương trông ở mắt để thấy xa thấy gần, thấy đen hay đỏ, thấy được màu sắc mà không biết được âm thanh rõ được mùi vị, nên có mắt mà cũng cần có tai để tiếp nhận những âm vang trong vũ trụ, khôn khéo ở nơi lời, thấy được nghe được mà không biết vật đó ngọt hay chua, thơm hay thối thì phải nhờ ở mũi nhận lấy mùi, miệng lưỡi nhấm coi chua hay ngọt, mùi vị ngọt chua thơm thối để được biệt phân, song vật cứng hay mềm cũng phải nhờ thân xúc cảm, biết lạnh hay nóng cứng hay mềm. Nếu tâm tư trí não đầu mình và ngũ quan có đủ, mà không tay chưn vai vế chủ sự lưu thông phát hành chỉ dẫn làm sao, nếu có đủ chi thể trong ngoài mà không có vế có vai thì cũng chưa đủ đương hành sứ mạng.
Vậy các hiền nghĩ sao? Lòng hẹp hòi không dung chứa được bao nhiêu thì con cái của Thầy nếu rủi ở cùng mình thì thân thể của nó vung ven chật hẹp, nên mong các hiền dầu ở một phạm vi nào cũng phải đặt Quyền Pháp lên trên, đặt mọi người trước cả, Quyền Pháp được tôn thì lòng mình phải được khiêm nhường, có khiêm nhường thì quần chúng mới theo mới ở cùng mình, nếu theo ở mà không nuôi cho nó sống, dạy cho nó khôn, làm cho nó đẹp lòng thì nó cũng bỏ mình mà bỏ luôn Quyền Pháp. Vậy người Hướng Đạo bất cứ ở vào phương sở hay phận vị nào cũng phải răn mình, đừng đem cái riêng tư của mình mà xen vào công vụ sứ mạng, làm cho chơn truyền thấp xuống, đạo lý lu mờ, lòng phải thanh bạch, thanh cao vô tư lấy bốn biển làm nhà, coi muôn người như đồng trong chi thể.
Vậy Bần đạo khuyên chư hiền từ nay gắng vâng nghe lời Quyền Pháp, quên cái thân mà để đạo tỏ bày, chế cái tâm đừng còn ỷ khôn cậy khéo để cho nền đạo rộng bày nội tình vui vẽ, xa gần sớm được đoàn viên, nếu bất dĩ phải đóng cửa tu thân thì cũng đừng trở ngăn đại cuộc, để cho tự nhiên đến chỗ đương nhiên. Từ đây các hiền nên hiệp nhau mà xây dựng lẫn nhau dầu nhỏ dầu to cũng đồng trách nhiệm, cũng được cảm thông, cũng đều hội ý, luôn luôn gặp gỡ mạn đàm, đi lại viếng thăm cho biết tình hình nhơn tâm mỗi chỗ, nếu cùng mình thì dạy bão khuyên lơn, mở đường công phu công quả, phần tu phần học được xây dựng trên hệ thống tương quan, phần bạn phần mình giữ mối tình ấm êm thân tín, đối với người lân cận tỏ lòng ưu ái đồng bào. Rảo bước đó đây tìm những bạn tri kỷ chia sớt Quyền Pháp trên bước rao giảng sứ mạng đến gần, dạy người tu học, đến những bậc đức cao tài rộng ta nhờ mở lối đem đường cầu bày tâm pháp, liên giao rộng lớn để đồng minh đồng đức tham cầu ý kiến, tham bát giáo lý kết hợp đường lối phổ thông. Cố gắng và cố gắng rất nhiều để nội bộ bớt khổ đau, bớt phần đổ vỡ.
Về pháp môn thì phải tương quan một hệ thống, nắm chặt nhơn số thọ châu, số người lãnh pháp. Châu nào cũng được trấn, trấn rồi phải luyện chế vọng tâm, mỗi mỗi cử động phải dụng Tâm Châu mà ngăn ngừa ác niệm. Tâm Châu được thọ nhận phải là người từ bỏ việc đời lên đường giải thoát. Tâm Châu theo sau một thời tu tập Tướng Châu, tâm tướng đồng tu để thân an vòng pháp luân chỉ quán. Vậy ai trong Quyền Pháp phải trấn lại châu và thọ châu tiếp dòng đạo pháp, từ đây ai tu châu cũng phải kê cứu rõ ràng một quí tu châu phải báo trình cho biết đã xong mấy tạng.
Về châu 54 tạm thời cứ lần chuỗi theo một danh hiệu của Chí Tôn, bất cứ đi, đứng, nằm, ngồi cũng được trì hành càng nhiều càng tốt. Chỉ đặt biệt 1,2,3, hay 4 thời đã qui định thì ngồi lại đoan chính miệng mím môi răng sát, mắt nhắm còn một tia sáng mờ mờ, đầu ngay lưng thẳng trong 5, 3 phút thanh tịnh không lo nghĩ gì nữa chủ cho được cái tâm tán loạn léo chuyền rồi hít một hơi thở cho dài xuyên qua buồng phổi xuống tận đơn điền (bụng dưới), bình tịnh nghiêm nghị lưỡi cong cong đưa theo kẽ chơn răng rà rà nước miếng ra súc súc năm ba lần rồi nuốt để cho hạ hỏa tán tà, hơi thở lần lần nâng lên, lên đều từ từ phà ra ở miệng ba lần như vậy mỗi lần sau một hấp tân dịch tiếp theo hơi thở, trước khi xả già cũng làm như vậy, nhưng không thở ra miệng, thở ra mũi nhẹ nhẹ ba lần rồi chấp tay đưa châu lên làm y như bão pháp luyện châu, rồi từ từ lần hạt 9, 18, 27 hay 36 chuỗi là nghỉ. Nhớ ý để nơi đơn điền, mà đầu cũng hơi nghiêng tới mắt trông vào đó.
Còn người Tâm Châu cũng nhớ hằng giờ, hằng phút lúc nào thần cũng quán triệt con đường pháp đạo luân lưu trong máy càn khôn chú ý một nơi lúc nào hồi nào giờ nào cũng tập trung vào quan môn đã được chỉ mà xoi thông cho thần khí giao hòa, như chuột khoét thùng cứ nhắm một chỗ đó mà cắn mà cạp cho lũng, nếu chỗ nào cũng cạp cũng cắn thì trăm năm con chuột đó xoi cũng chẳng thủng được thùng. Vậy chư tịnh viên nên nhớ nên y theo.
Ban Đạo Y: Tịnh viên nào thực thụ tu hành trọn lòng giải thoát thì được ban đạo y làm pháp cụ, đạo y ấy tư chuôn tùy theo khổ vải mà cũng tùy trải kín tọa già, bâu cổ một miếng vải tư chuôn xẻ hình chữ thập (không làm hình chữ thập). Đạo y được lãnh với một buổi lễ tại Tịnh Đường, mọi việc tiếp nhận Tịnh viên hay chức sắc Chức Việc xin tịnh hoặc tổ chức hằng năm phải được qua văn phòng giáo pháp có lời ưng thuận, dầu thọ châu cũng vậy.
Về tổ chức đáng ra thay đổi xong đường lối, nhưng vì các hiền làm còn lượm thượm chậm trễ thiếu khoa học thiếu quan điểm quần chúng, thiếu trách nhiệm sứ đồ, cho nên có thay cũng lâm vào tình trạng cũ. Nếu muốn được thấy ơn chảy đến thì bộ máy phải được rèn luyện con người, bộ máy phải được chỉnh tu linh động, đồng nhứt với nhau.
Về cơ đàn từ nay nếu không có gì là quan trọng nên ít ít lần hồi các đàn lệ đàn kỳ thì có cơ hành sự, nhưng làm sao sau này đủ một cặp phò loan để âm dương duy nhất nghĩa là tiếp tá cùng một mà cơ đạo được hiệp hòa, đó cũng báo tin sau sẽ có lịnh.
Về khóa tu chỉnh tại Tịnh thất Lão cũng gắng cho một phần thưởng bằng sự khuyến lệ và vài điểm ban khen sự cố gắng song đó cũng còn trong cố gắng, cố gắng phải vượt qua để lòng tịnh viên thung dung an trụ nơi Bát Nhã.
Về giáo hóa từ người thì có Lão tổ điểm danh rồi, về khóa tu chỉnh nữ tu sĩ Lão cũng được lời thỉnh cầu của bão thọ ban cho một phần Quyền Pháp Lão đồng ưng và chấp thuận một đường lối phàm thánh phân minh, đục trong được gạn, song Quyền Pháp lãnh đạo quá non kém, phải đồng hóa lẫn nhau, đồng đều xây dựng sau sẽ chỉ thêm.
Về Trung Nguyên lòng thành ưu ái của một số đạo tâm nghĩ đến Quyền Pháp và đời sống toàn thể đạo hữu trong họ, Lão lấy làm vui đẹp để lời ban khen chư hiền đệ biết nghĩ đến tương lai lo cho quãng hành trình, lòng ấy được cùng với Quyền Pháp mà được trọng nhiệm sau nầy, các đệ sớm được dọn mình để hầu việc cho Thầy, làm cho đồng đạo đẹp lòng cảm nhận công vụ, bước hành trình phải trải qua những khúc quanh, những lối hẹp; đó cũng để rèn luyện và thử lòng, nhưng Quyền Pháp người lãnh đạo thiếu chở che trông cây đạo khô khan nguồn nước thiêng liêng bị gián đoạn mà kẻ làm đầu chẳng thấy được để vét mương bang lạch cho ngọn suối chảy về làng. Lão cũng chứng lòng thành mà ban ơn chung cho nơi đó từ đây được vài phần mát mẽ.
Tịnh đã nhận mình một phần cố gắng nhờ sự cố gắng này mà hòa điệu cùng bản thể bao la, nếu không duyên thì nhơn với quả phải chia lìa, quả với nhơn không trọn chứng, nhơn mà không duyên thì quả không kết, duyên mà trợ trưởng cho nhơn thì quả được sanh, vì vậy hiền đệ cũng là duyên gắng giữ cái duyên này để cho đôi phần được một, muốn giữ duyên lành được mạnh mẽ phải bồi dưỡng bằng tâm tư tịnh lự tiếp nhận nguồn ơn, ơn ấy đã chảy về thì phải khai thông cho nó chảy xa hơn nữa.
Thôi các đệ còn gì đòi hỏi ở Lão không?
Sinh bạch…nội qui
Muốn thành một nội qui phải trải qua nhiều thời gian làm lụng, có làm lụng mới gặp những chỗ phải thêm hay bớt, thì qui chế mới được thăng bằng Lão muốn chư hiền luôn luôn thí nghiệm, nếu không nỗ sức khôn ngoan thì uổng cho con người có cảm giác tâm tư.
Vậy một khi lập một qui chế là đã đặt ranh giới minh bạch quyền hạng nhứt định, thì cứu cánh phải được đến đâu, nên luật pháp là một tình thương mà cũng là mối tệ đoan câu thúc máy móc nên cẩn thận là hơn, còn nhờ chuẩn để thành luật lệ thì Lão cũng e cho trình độ các hiền, một là chấp mà đi đến phái phe hai là phá chấp mà phạm vào thiên điều luật pháp. Để giải quyết vấn đề này:
Một- các hiền đông đủ bàn thảo kỷ lại
Hai- nhờ Trần Nguyên Chất chuẩn duyệt, Người sẽ chịu trách nhiệm với Lão đủ rồi.
Về thông bạch ban giáo pháp rút nội dung bài này mà ra một bản ước lược qui định pháp môn, mong sao toàn đạo khỏi hiểu lầm mà phạm vào giới tu bí pháp.
Sinh bạch ( Trung Kiên , Thái Hòa)
Lẽ tất nhiên không tránh được, nhưng Quyền Pháp đã đặt vào đâu thì nơi đó được còn người đó được trông nom trong vòng Quyền Pháp, tình trạng nầy còn xảy ra, mong sao lúc lửa đương hừng đừng va thêm bổi rác. Vì vậy việc xây dựng đạo không phải ở người tài cán làm xong mà phải ở người có hạnh có đức, hạnh đức là giềng mối sự sống và trật tự trong ấy có tình thương, nên người có đức họ không mưu thuật đề phòng mà đến khi có việc xảy ra họ được chung quanh nhiều người giúp đỡ và đồng ưng với họ. Vì vậy người có tài phải có quyền mới bắt ép thiên hạ về mình còn dầu đó dầu đây cũng trong một chi thể đừng nên sinh sự mà sự sinh trước sau cũng cùng trong sứ mạng, con người Quyền Pháp ít lắm ráng giữ cho còn mà hữu dụng ngày mai, đừng phóng khí rầy rà lố lăng lời nói hung hăng điệu bộ sắc thái dữ dằn, hoặc họ giựt mình cũng chạy ra giựt, họ dành mình cũng chạy ra cấu xé ít nhiều thì còn chi là người Hướng Đạo Thiên Ân Quyền Pháp.
Vì vậy các đệ đây cẩn thận.
Cư bạch.. - Chưa được
Cư bạch.. - Nhưng tri hành tại thân không tri hành tại sự.
Sinh bạch.. - Xin vị Thính Thiện Khải lên Hành Thiện nhận Tứ Bửu
Vậy phải xúm nhau cầu Thầy để rồi Lão sẽ chấp chủ trưởng.
Sinh bạch.. - Trong lúc thảo luận nội qui các hiền cần theo giỏi tinh thần học tập rồi cọng với Quyền Pháp và ý kiến giữa nhau mà châm chước để tạm thi hành.
Sinh bạch.. - Các hiền nên nhận kỹ lòng tu sĩ còn non tuổi đời chưa thạo mấy, tuy đương tu gắng bó nhưng gắn bó với một mức độ nào thì cũng chẳng nên khép chúng nó vào một sự làm mà không thể được thành ra mặc áo quá đầu, các hiền là người lãnh đạo cho cơ quan giáo pháp thì phải có một cái thước tinh thần mà đo người tại gia hay xuất thế tùy đó mà định kỳ, nếu để Bần đạo xuống lịnh thành ra đinh đã đóng vào cột mốc.
Sinh bạch..
Thừa lệnh..
Trong thông lệnh rút ra bốn chỉ thị riêng bốn việc…
Cũng kể tạng, cứ 108 là một chuỗi nghĩa là 6x18, một chuỗi 54x2 = 108 x100 xâu là một bách.
Tìm đó mà làm nếu lời dạy rõ ràng mà không hiểu được, thì các bài có phần kín đáo mới nghĩ làm sao mà lãnh đạo. Trình độ các hiền đây nếu cộng lại thì khá giàu nhưng chia ra cũng còn so sánh với người không chênh lệch mấy, nếu tìm không được đàn 7 Tý 8 sẽ chỉ.
Thôi Bần đạo chào chư Thiên Ân phận sự chư đạo tâm và ban ơn hai khóa tu chỉnh được trong ơn che chở.
Lão thăng./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét