TÁM
Đây là cái bước đường chung
Đường chung ai cũng phải cùng mà đi
Đường chung có ở tiên tri
Đường chung Nam, Bắc, Tam Kỳ đoàn viên.
. . .
Trung Tông có pháp nhiệm mầu
Có Thầy dẫn lối có đầu có đuôi.([1])
Từ đầu xuân Đinh Dậu (1957), tùy từng con người, từng hoàn cảnh, từng điều kiện, từng tâm thức, Ơn Trên đã chuyển hóa, uốn nắn để tiến đến ngày ban lệnh Khai Cơ Giáo Pháp mở đường huấn đạo “có đầu có đuôi” cho Trung Tông Đạo.
Có đầu là hai khoa giáo Thầy lập buổi đầu. Một là phổ độ (công truyền) hai là tuyển độ (tâm truyền) và có đuôi là cơ tận độ: công truyền và tâm truyền song hành.
Có chiêm nghiệm thật sâu sắc, có đặt mình vào “cái bước đường chung” của Trung Tông Đạo, thì mới thấy được nhiệm mầu của sứ mạng “thượng cờ quy nhất minh chơn đạo”.
Đức Ngọc Hoàng Thượng Đế đã chọn bộ phận Tứ Linh Đồng Tử là những thanh đồng ở làng Bất Nhị (Quảng Nam) để “thượng cờ quy nhất” cũng có hàm ý là không hai (bất nhị).
Suốt bốn khóa nhập tịnh, các chức sắc Hội Thánh, các Đầu Họ Đạo và các Lễ Sanh đã được ươm nhuần điển lực giáo hóa. Tuy chưa hoàn toàn hiểu hết thánh ý nhưng đã đến ngày giờ ban lệnh Khai Cơ. Vào Tý thời ngày 15-6 Đinh Dậu (Thứ Sáu 12-7-1957) tại Trung Hưng Bửu Tòa đàn cơ được thiết lập đón lệnh Khai Cơ Giáo Pháp.
Trước tiên Đức Cái Thiên Cổ Phật (Quan Thánh Đế Quân) lâm đàn cho biết giờ nầy các tầng trời mở rộng, ba cõi đón mừng ngày Khai Cơ Giáo Pháp được hồng ân đưa bước đạo tiến mạnh sang thời kỳ tận độ.
Tiếp đến Đức Thích Ca Như Lai, Đức Thái Thượng Lão Tổ, Đức Khổng Thánh Lão Sư giáng mừng, nhủ khuyên các Thiên ân phải cố gắng chí tâm vượt khó khăn để mở trí trong thời giáo pháp. Đức Khổng Thánh ra lệnh cho các Thiên mạng thành kỉnh tiếp giá Chí Tôn.
TIẾP ĐIỂN
THẦY CÁC CON.
Thầy mừng các con.
Ngọc lành trong đá mấy ai tường
Đế Đạo trung hưng ấy bởi thương
Cao thấp tuổi trời đâu dễ biết
Đài linh Thầy đến để đem đường.
Các con hôm nay về Bửu Tòa chầu lễ đón kỳ thánh ân giáo pháp. Thầy rất cảm động lòng hối quá của mỗi con dưới điện cầu xin đại xá.
Hôm nay Thầy quyết định ra lịnh cho Lý Giáo Tông ban Nghị Định quyền pháp năm năm. Các con từ Hội Thánh đến thánh thất đồng đẳng y hành thì chánh pháp ngày mai được mở rộng, độ người cứu nước.
Việc làm của các con bây giờ y theo Nghị Định mà thi hành và buộc các con trong hàng Thiên ân phải lập thệ trước Tam Giáo. Chỉ mình đọc lại ba lần Thập Hình của Lý Thái Bạch. Nguyện làm tròn sứ mạng trong mười lăm khoản đó. Các con thấy có làm được không? Phải làm được mới hoàn thành sứ vụ Khai Cơ Giáo Pháp có một Hội Thánh duy nhất mà thôi.
Thầy nhượng cơ Lý Thái Bạch ban Nghị Định.
TIẾP ĐIỂN
Thái quá nên phòng nẻo hiểm nguy
Bạch minh quyền pháp buổi Tam Kỳ
Kim đơn thuốc báu chưa hòa hiệp
Tinh tiến ân cần kịp dự thi.
Lão chào chư Thiên ân chức sắc, chức việc và toàn thể đạo tâm nam nữ.
Giờ nầy Lão vâng lệnh Chí Tôn đến để ban hành Nghị Định. Chư Hội Thánh lưỡng đài cùng Lão góp một chương trình hành đạo năm năm, đặng xây dựng thánh thể của Thầy được uy nghi thị hiện.
Chiếu Pháp Chánh Truyền ban quyền hành cho chức sắc lưỡng đài,
Chiếu Tân Luật đã quy định phần trị đạo tuân y lịnh Khai Cơ Giáo Pháp hoàn thành sứ vụ trung hưng,
Tiếp theo Nghị Định số 2 ban hành ngày 15-11 Đại Đạo 30,
Theo nguyện vọng tha thiết toàn đạo để có một Hội Thánh duy nhất quyền pháp đã quy định các khoản Lập Họ, Ngũ Giới Cấm, Tứ Đại Điều Quy, hành phạt và ban hành luật pháp,
NGHỊ ĐỊNH
[Lược bớt năm khoản, mười một điều.]
TÁI CẦU
Thái bình do bởi Đạo truyền ban
Bạch hắc phân chia được rõ ràng
Trường dạy thánh kinh đâu cũng có
Canh tân giáo lý độ trần gian.
Bần Đạo chào chư phận sự.
Giờ nầy Bần Đạo tiếp bài, nói về việc ban hành Nghị Định là muốn cho Hội Thánh có một quyền pháp tinh minh. Toàn chư đạo hữu xa gần phải giữ đúng, làm đúng theo Tân Luật thì Giáo Hội ngày mai được mạnh mẽ, người trong cửa đạo sống được thanh bình, quy về thượng phẩm.
Xưa nay nền đạo cứ mãi thăng trầm tan hợp bởi không y hành Tân Luật, cứ đua theo bắt chước cái mới của đời, nên thánh thể bị đắp vả đủ thứ thô kệch vụng về, chỗ Á chỗ Âu, trước kim sau cổ, tân cựu thô kệch, tâm vật u chề, chính trị tôn giáo lố lăng, màu sắc không khoa học. Các đạo hữu tưởng vậy là đúng với tôn chỉ tân pháp cộng đồng bình đẳng, không ngờ đó là kết hợp lại cặn bã xấu xa.
Các tôn chỉ dung hòa hợp nhất của Đạo Thầy là quy tụ các tinh ba hy hữu của bao nhiêu thời đại cổ kim, chọn lọc cái tốt đẹp tiềm tàng trong các tôn đảng học phái để xây thành một lâu đài phước huệ. Lâu đài ấy là kết tinh của sự tiến bộ tinh minh mà nhơn loại đương khát vọng. Cái quý giá nầy được gom góp trong nhơn gian, tiềm ẩn trong vạn vật, tôn giáo, chính trị, triết học, tâm lý học, vạn vật học và các cõi trời tụ họp trong không khí quy trung.
Vì lẽ đó mà một tôn giáo như các tôn giáo khác ngó chừng giống nhau, mà sai thù thiên vạn. Chúng ta lầm hiểu chữ cộng đồng, mà thực hành lại đem cái cặn bã khô khan kia đắp tô cho Giáo Hội của mình ngày thêm nặng nhọc.
Bây giờ đây Cơ Giáo Pháp đã khai, Bần Đạo có bổn phận thay mặt cho Thầy dìu dắt chư đạo hữu trong đường đạo và đường đời, làm cho Giáo Hội mạnh lành phước đức, giáo quyền hình hiện, Thần Thánh tôn nghiêm, nay sống ở thế gian hưởng phước thanh bình, ngày mai về cõi trời hưởng ơn chín phẩm.
Vì vậy mà ban hành Nghị Định, buộc chư Thiên phong chức sắc hành công truyền đạo phải đúng theo Tân Luật. Hội Thánh trị đạo, giáo hóa, lập họ phân quyền đều theo Tân Luật mà tổ chức. Chư đạo hữu tu học, giữ đạo theo Tân Luật thì sống bình an vui hưởng ân lành, quy liễu được nhập vào Bát Quái, hóa thân chín phẩm liên đài, đời đời thanh phước.
Người tu giữ luật chẳng những lợi bổ cho mình đời sống thế gian và đời sống cõi trời mà còn giúp cho Giáo Hội, giáo quyền thêm mạnh mẽ, sâu rộng, có uy thế. Trong nhân gian cảm mộ đức hạnh nhà tu, dù chưa vào đạo cũng phải học đòi sửa tâm tu hạnh.
Ôi, thi hành Tân Luật nó lợi ích biết bao! Chẳng những thấy bằng con mắt, nghe bằng lỗ tai là đẹp là vinh, mà còn khế ứng với Thiên điều y khuôn chánh pháp.
Con người giữ luật là người tự do. Người tự do là người Tiên Phật ở cõi lành. Sớm bắc hải, chiều non nam, vào cung Tiên chơi động Thánh. Mười phương thế giới ai cũng đón mời. Thân không bị nô lệ cho sáu dục bảy tình, ý thức là bạn siêng năng, mắt tai để tiếp thu phước huệ.
Người giữ luật đối với thế gian dù có sống trong chế độ dã man cũng không hại lụy đến mình. Mình đến đâu, đi đâu, không ai cản trở. Thế Hội Thánh không thi hành còn chờ chừng nào?
Vào Tý thời ngày 16-6 Đinh Dậu (Thứ Bảy 13-7-1957) tại Trung Hưng Bửu Tòa, Đức Đông Phương giáng dạy:
Đông tay thì vỗ được nên kêu
Phương thức cho nhau hiểu biết đều
Sóc vọng bình tâm thường kiểm điểm
Gián(g) can lầm lỗi phải nên theo.
Lão chào chư Hội Thánh lưỡng đài. Chào chư Thiên phong chức sắc.
Giờ nầy, Lão được lệnh Chí Tôn và tiếp lời mời của Lý Giáo Tông để ký Nghị Định và tiếp bài phong thánh.
Đọc Nghị Định:
Tân Luật quy định tám chương: Trị đạo và công cử, Giữ đạo, Lập họ, Ngũ giới cấm, Tứ đại điều quy, Giáo huấn, Hình phạt, và Ban hành luật pháp.
Phần hai mươi bốn điều Thế Luật và Tịnh Thất.
Chiếu tuân những chương điều trong Tân Luật xiển luận để thi hành Nghị Định số 2. Nghiên cứu Bửu Chương Pháp Đạo. Những lời giáo huấn chỉ đạo đem ra thi hành và theo Nghị Định số 2 mà hành chánh đã quy định chư Thiên phong chức sắc, chức việc y hành Pháp Chánh Truyền, thánh huấn, Tân Luật để làm tròn sứ mạng chung và nhiệm vụ riêng.
KHOẢN 1: HỘI THÁNH
Điều 1: Lập pháp.
Điều 2: Lập họ.
Điều 3: Tu thư.
KHOẢN II: CHỨC SẮC
Ban hành Bửu Chương Pháp Đạo (hoàn thành và ban hành).
KHOẢN III: SỬA ĐỔI
Điều 12 Nghị Định nầy thi hành trong thời kỳ hai năm sẽ theo hoàn thành tổ chức Hội Thánh có nghị định mới.
Ngày ra Nghị Định 15-6 Đại Đạo 32.
Ngày ban hành Nghị Định sau khi các bản Đạo Luật, Nội Quy làm và duyệt 23-8 Đại Đạo 32.
Trung Hưng Bửu Tòa, ngày 16-6 Đại Đạo 32.
Ký tên:
Đông Phương Lão Tổ
Vào Tý thời ngày 17-6 Đinh Dậu (Chủ Nhật 14-7-1957) tại Trung Hưng Bửu Tòa, Đức Liễu Tâm Chơn Nhơn giáng dạy về Phước Thiện:
Phước Thiện là một ngành riêng lập của nhơn sanh giác tỉnh, được Hội Thánh phân quyền cho Thái Đạo, Thiên ân trông nom dìu dẫn. Mỗi thánh thất được phép thành lập một hay hai phân hội. Nhiều phân hội để được tương quan đời sống đạo đức, nghĩa nhơn lập nên một chi hội. Các chi hội cộng đồng công quả mà xây dựng cơ sở quan yếu cần thiết như trường học, nhà tu, nhà công thương kỹ nghệ, các viện, các xá để nuôi đau, nuôi đói, nuôi dạy mồ côi, nuôi người giáo sĩ còn trong thời tu học. Có quyền trong nội bộ, thành lập các cơ cấu, các bộ phận chuyên môn, cử đặt các nhân viên, kẻ bàn giấy, người thợ thuyền, trí óc chân tay mở mang đời sống. Chức sắc có nhiều hạng từ cấp bậc tôn ty, nhưng quyền hành không quyết định hoặc chức cao mà quyền thấp, hoặc chức thấp quyền cao tùy tâm đức khả năng mà phân công đặt việc.
Phước Thiện ở Tòa Thánh Tây Ninh do chi Đạo Hiệp Thiên Đài quản lý gồm có mười hai đẳng cấp thiêng liêng. Ở Hội Thánh Truyền Giáo, Phước Thiện là một cơ quan trong Tòa Nội Chánh do chức sắc phái Thái hộ trì và chỉ có chín cấp. Đức Liễu Tâm dạy: “Chỉ có chín cấp. Khi nào cơ đạo thống nhất cũng còn đổi danh từ.” Đồng thời Đức Liễu Tâm hướng dẫn nhiều điều trong tổ chức Phước Thiện, trong đó có Đoàn Thanh Thiếu Niên Phước Thiện:
Thanh niên là một bộ phận cần được để ý sớm ngày nào lợi ngày ấy, vì đó là tương lai truyền đạo giữ đạo, để bước tới thay thế cho các bậc già yếu và thêm giáo sĩ mở đạo ngoại bang. Nên bây giờ cần ghép thanh thiếu niên vào một tổ chức, hàng ngũ sinh hoạt theo một quy tắc đạo hạnh, để khởi niệm thiện, trưởng tâm thiện, lực hành thiện. Cho những em đó sống liền tư tưởng nhau, vui để học, vui để làm, vui để sửa, vui để tu, vui để còn chân đạo đức. Vì vậy mà phải xây dựng thanh thiếu niên, hướng dẫn theo một đường thiện, nghĩ một lẽ thiện, làm một việc thiện. Được tập sửa người mà có lợi cho xã hội.
Tổ chức nầy hỗn hợp giữa Phổ Tế và Phước Thiện hướng dẫn giáo hóa. Nguyên tắc là đào tạo trí tuệ đạo đức. Phương pháp là dẫn về lẽ sống hằng có việc làm, chơi, học tập.
Nhân đàn cơ nầy, Hội Thánh đã bạch hỏi về việc muốn dời di cốt của Ngài về Linh Tháp, Đức Liễu Tâm dạy:
Việc dời mộ, Tiểu Thánh chẳng nghĩ gì. Nếu các hiền và Hội Thánh đoái cảm thì việc ấy cũng phải. Để cho người sau tiến tới. Việc làm cần phải khoa học. Ngó sao cho được.
Việc hốt xác, coi phần phía tả xương bạch ngân. Còn các vị tử đạo thì hốt dồn để tiện bề thăm viếng cũng như làm gương sau bước tiến.
Xương bạch ngân? Xám xanh.
Hội Thánh đã cử hành lễ thiên di thánh cốt Đức Liễu Tâm và các tùng Thần ở Nghĩa Hành về Linh Tháp ngày 01-7 Đinh Dậu (Thứ Bảy 27-7-1957).
Vào Tý thời ngày 09-7 Đinh Dậu (Chủ Nhật 04-8-1957) Đức Cao Tiếp Văn giáng dạy:
Cao thấp ai mà biết được đâu
Tiếp ân thánh đức mới nên mầu
Văn đàn cơ pháp khai trường hạnh
Giáng dạy đôi lời ráng nghĩ sâu.
Đức Cao Tiếp Văn nhấn mạnh rằng Chỉnh Cơ Lập Pháp là chỉnh cơ để lập pháp, hay muốn lập pháp thì trước phải chỉnh cơ. Hội Thánh đã thành hình quyền pháp, đã trao cho Thiên ân trong ba cấp chín thừa. Hội Thánh phải mạnh dạn thực thi quyền Thầy đã nấy trao. Hãy dựa vào Pháp Chánh Truyền, nghiên cứu Bửu Chương Pháp Đạo mà vạch đường tiến thủ, đừng mỗi việc nhỏ nhặt cũng dựa vào Thiêng Liêng. Đã có lệnh ngưng cơ nhưng rồi sẽ khai cơ để ban thánh ý. Hội Thánh sớm họp nhau bàn quyết gấp một chương trình, chia các chức sắc phụ trách mỗi nơi. Chọn riêng một số Thiên phong đủ tài đức thành lập phái đoàn đi châu lưu hành đạo. Đến với hàng nhân sinh cần dẫn dắt phần giữ đạo, không nên giảng thuyết bí khuyết cao xa. Chức sắc cần chia nhau làm những việc sưu tầm, sáng tác, soạn tài liệu, nghiên cứu nội giáo, tham khảo triết học Đông Tây. Hội Thánh tổ chức khóa đào tạo giáo sĩ, mở các khóa hạnh đường, mỗi năm chức sắc phải vào ôn luyện bổ sung. Lập nhà tịnh, thường xuyên mở cửa cho các chức sắc hay đạo hữu có tâm đại nguyện vào tu luyện pháp môn, hướng lòng với luật điều giáo pháp.
Đức Tiếp Văn nhấn mạnh rằng người chức sắc, người môn đồ của Hội Thánh mà chẳng hiểu quyền pháp, chẳng tôn trọng quyền pháp thì khác chi cá trong nước chống nghịch với nước, vạn vật sống cùng không khí điển quang mà coi thường bội nghịch. Kẻ tu không phục tùng Hội Thánh thì làm sao đạt đạo thành chơn. Cái chi không vừa ý trái lòng thì cho là giả là hư, nói nầy nói khác, trợ sức cho mưu chước tà quyền, giục loạn giữa nhau làm hư cơ đạo.
Đức Tiếp Văn giải đáp nhiều thắc mắc về Hiệp Thiên Đài, về cơ quan Minh Tra, về tổ chức của Phước Thiện, Phổ Tế. Phước Thiện theo hệ thống chóp chài, cần có sự trợ sức của Phổ Tế. Phổ Tế theo hệ thống hình chữ thập +. Tương lai các giáo sĩ phải xuất thân từ trường Thánh Kinh do chức sắc phái Ngọc lãnh đạo.
Đàn cơ Tý thời ngày 15-8 Đinh Dậu (Chủ Nhật 08-9-1957), Đức Bảo Thọ Thánh Nương báo đàn. Nhân khi Đức Quan Âm chưa giáng lâm, Đức Bảo Thọ dạy về nữ phái:
Chị em ôi! Hội Thánh Trung Tông đây bước vào cảnh cùng lối tận. Cùng tận đây không phải là hết đường mà cơ thử dượt một đề tài để Hội Thánh thi. Như người đi tàu lúc ban mai bị sa mù không biết đâu phương hướng, nên tài công cho mũi quày lại đường sau. Vì tài công quên coi địa bàn, cũng như Hội Thánh quên coi thánh ý. Nhưng không bao lâu sẽ được ánh mặt trời bắn ra thì sa mù tan cả.
Chư Thiên ân tâm đức đều lấy làm lo cơ khảo thí lan rộng, chước quỷ ma đương tung hoành gài chông đặt bẫy.
Than ôi, (…) máy Tạo mầu vi làm sao biết được! Chúng ta lấy đời mà xét, mượn việc mà so. Đã cắp sách vào trường, người học sinh học các môn theo chương trình giáo dục. Thầy lúc nào cũng chuyên cần tận tụy chỉ bày. Trò muốn hỏi lời chi, Thầy không giấu giếm. Trò còn tò mò hiểu biết, thầy lại vui sướng ngợi khen chỉ vẽ đủ điều, dạy khuyên hết mức. Giữa thầy trò thân mật vui tươi.
Nhưng đến lúc cần sát hạch, thầy rất nghiêm minh, chẳng chỉ một lời. Trò muốn hỏi bị la rầy là khác. Tại sao vậy? Lúc học lúc thi không phải một, nên để tự trò tìm lấy. Nhưng không một đề tài nào đưa ra sát hạch mà không dạy trước.
Cũng như kẻ giấu, bắt mọi người đi tìm. Đã nói giấu thì không phải để trước mặt trên đất, mà chôn dưới hang, vùi trong rác, để nơi xó bụi kẹt bờ. Người nào tìm được thì được ban khen, để cũng biết cái tài lanh lẹ, chớ nào kẻ kiếm mà đi hỏi người giấu để đâu. Vì vậy bước đạo lúc khảo thí cũng như lúc thi ở nhà trường. Sự thật hư là cơ mầu nhiệm, ai biết thấu lẽ huyền vi.
Bản Nương muốn nói người tìm Đạo nên nhắm ngay vào đích mà đi tới, đừng nên dòm hành, trông ngó những gì chung quanh, trước mặt mà lạc lối hoa tiêu. Vì nhiều người không ngó đích mà ngó cái gì đó, thấy không phải rồi thối lui; hoặc chướng ngại cản ngăn, trông vào lòng ghê sợ gớm nhờm, không vượt qua để đạt đích.
Cái quý nào muốn đem ra cho người mà người lấy được là người phải có chí. Vật quý không ở chỗ dễ mà ở vào chốn bụi rậm, thác sâu, hay có khi ở trong đống bẩn. Nếu sợ bẩn thì không lấy được của quý.
Về phận sự, chị em còn nhớ lời lý giải của Quan Âm lối vần quốc ngữ không? ([2]) Người cho ta biết rằng kẻ hành đạo không vì thân vì danh mà vì quyền pháp. Đôi khi vần phụ âm đứng trước cũng đôi lúc đứng sau. Có khi cả trước cả sau để thành sự việc. Như t, a là ta, thì t đứng trước, mà a, t là at thì t đứng sau. Có khi cả trước cả sau như tat. Tùy theo lời, theo tiếng, theo câu mà sắp. Ý nghĩa sao các hiền hiểu biết không? Vì như kẻ tu lâu mà vẫn tín đồ, người mới vào Đạo mà ân phong quyền tước. Vì là để cho được việc cũng như tận cứu lời nguyện.
Nên kẻ vào Đạo đừng nên hà nệ câu chấp mà hỏng công phu. Có tiếng cả sáu bảy chữ, có tiếng một vài chữ, cũng như phần hành có đông hay một vài chị em cũng đủ. Đôi lúc chị phải nhường cho em, đôi lúc em không nên cao vọng. Vì sao? Vì cần nên việc nên lời. Đôi lúc cần phải đem người không làm được việc mà ngồi ngang nhau cũng như vần Tây có nhiều chữ câm mà phải có.
Vì vậy chị em lúc đang xây dựng Hội Thánh đừng nên chấp nhứt gây điều rối loạn. Ví như em nào đó phạm phải giới luật mà biết nâng đỡ thì nó vui sướng ăn năn lập công hành đạo chuộc lấy tội xưa. Nếu không biết nâng đỡ thì mất người, uổng công dạy dỗ.
Vậy nhớ những lời của Bản Nương như dưới đây. Người ta ai cũng thọ bẩm tánh Trời. Tánh ấy ví như nước. Nước rất thăng bằng, thanh tịnh. Nước đã tách khỏi nguồn có dòng đục, có dòng trong. Nước sao người ta trông thấy muốn uống muốn gội, quý trọng cần thiết. Còn nước sao trông thấy đã nhờm, tắm vào thêm ngứa xót, sanh phong hóa ghẻ, có thứ chẳng dám rờ chơn.
Người ta cũng vậy, người sao mà họ kính họ vì, gần rất yêu, xa rất nhớ. Người sao không muốn ngó, chẳng dám kề. Nước đục muốn cho nó trong thì nên gạn lọc. Người xấu muốn nên người tốt không phải múc mắt nhét tai, mà chủ lấy tai lấy mắt, chế ngự ý tình. Người không nên nóng nảy. Nóng nảy thì khô cạn tâm linh, cũng như nước đun sôi, hơi bốc lên toàn là phần tinh túy, dưới nồi còn cặn bã.
Chị em nên biết rằng sống giữa buổi đời mạt pháp, may gặp chơn truyền, ráng mà tu, tránh tai tránh họa. Ta xét coi người ở thế nầy có khác chi gà ở trong giỏ, bị tréo cánh cột chân đem ra giữa chợ, vào chảo nước sôi chưa biết giờ nào, mà chúng thấy gì đâu! Hễ thấy lúa bỏ vào thì đua giành nhau mà thốc đầy diều, cắn xé hơn thua từ hột. Khổ thay! Chắc chị em mình không như thế được. Ta phải ngó xa xa tý nữa để lánh cõi điêu tàn. Một kiếp không tu muôn đời đọa lạc.
Hôm nay Hội Thánh đã giúp đỡ chị em đến ngày thành lập, ráng chung lo với nhau. Đừng nói chỗ này chỗ nọ, người dở người hay, vị thân vị kỷ. Phải đi trên mục đích của pháp quyền thành lập mà thôi.
Lẽ thực hư khó biết. Hư hóa thiệt, thiệt lại hư, là then chốt âm dương biến hóa để lọc lừa thánh đức, ngăn chỗ phàm phu. Ta nhớ đừng cao ngôn phạm thượng.
Cũng trong đàn cơ hôm ấy, Đức Bảo Thọ duyệt bản cầu phong, chỉ dẫn cách chọn người, dụng người. Ngài trả lời một số vị bạch hỏi. Sau đây chỉ ghi câu trả lời:
- Thành lập Hội Thánh Nữ Phái cần trong ba điểm: Có người tài đức; người tài đức cần có pháp quyền; người pháp quyền cần được tâm nguyện giải thoát.
- Nữ giáo hóa, nam trị đạo. Nam nữ riêng biệt nhưng hành chánh thì chung. Nghĩa là hành pháp nam nữ như nhau, hành chánh thì nữ nam một lối. Đầu Họ y Giáo Tông, là quyền trên cả.
- Lập pháp là Giáo Tông, Chưởng Pháp, Đầu Sư, thì hành chánh nam nữ phải tuân hành, nhưng đây nên nhớ, nếu nữ phái có Giáo Sư rồi cũng được một ghế trong ban nầy [trong sáu vị lập pháp] thì công bình hơn.
- Quyền Tam Giáo nơi nam.
(…)
Còn thêm mấy việc khác được bạch hỏi nhưng Đức Bảo Thọ đáp:
Bản Nương chưa được biết. Quý hiền chờ Quan Âm đến để bạch. Thôi, Bản Nương xin chào. Chị em thành tâm tiếp Quan Âm ngự đàn.
TIẾP ĐIỂN
Chào chư Thiên phong Hội Thánh lưỡng đài. Chào chư ái nữ.
Quan tâm chủ định ngự phàm phu
Âm khí tiêu trừ lẹ lẹ tu
Bồ hạnh nữ nhi sao đáng phận
Tát (tác) thành Hội Thánh trước hòa nhau.
Giờ nầy Bần Đạo rất mừng cho chị em nữ phái đã thành công bước đầu Khai Cơ Chỉnh Pháp. Nhưng phần chi tiết của việc xây dựng móng nền để cất lấy lâu đài thì chưa ai nghĩ đến. Vì sao, các hiền hiểu không? Xét nét lớn rõ ràng hơn, còn chi tiết tỉ mỉ bị ẩn khuất không thấy được. Phần nầy mới quan trọng hơn chứ.
Bây giờ đây từ Thiên ân cho chí đạo hữu chỉ thấy xây dựng Hội Thánh mà không thấy xây dựng bản thân. Bản thân chính là nguyên liệu kiến tạo. Nếu nguyên liệu không có thì lâu đài cũng không thành. Muốn cho thành để trả nợ với thời gian kỷ lục, mà dùng cây tạp, gạch sống, vôi ẩm, ngói mục, có cất rồi cũng làm trò chơi cho gió thổi vèo.
Ngay bây giờ người có trọng trách là người Thiên ân từ Chánh, Phó Trị Sự cho chí Giáo Hữu phải là phần tu kỷ. Thường xuyên phải tỉnh tâm thân, dọn sạch lòng riêng, bỏ điều sân dục. Chị em hòa hiệp xa gần thương yêu đừng nên dị nghị phê phán vô trách nhiệm mà phải xây dựng lẫn nhau.
Hôm nay các vị Lễ Sanh được về đây dự hội và dâng lễ Phật Mẫu các món cúng phẩm gì? Nếu chưa phải hòa thân thì còn chi quý nữa!
Sau khi các hiền muội về lại nơi địa phận mình nên nhớ lời Thánh Nương mà khởi chí phấn tâm tu thân hành đạo. Một năm cố gắng thì Hội Thánh hoàn thành, chính mình cũng được một kỳ công xứng đáng. Không nên bê tha trù trì như các ngày qua.
Các hiền muội chưa được nếm cái giá trị đạo đức vì phần đời lấn hơn phần đạo. Lời nói của vạn vật, người nghe không được. Lời nói của Thánh, người nghe chưa thông. Người muốn thành Thánh, người phải làm Thánh. Nếu không làm được Thánh thì mong sao thông ý Thánh.
Hôm nay Bần Đạo nhắc lại lời đã dạy năm xưa về phần thành lập Hội Thánh Nữ Phái chưa đem ra thi hành. Các hiền muội nhớ rằng Thầy đôi phen muốn phế nhưng nhờ Hội Tiên Thánh cầu xin, thì ráng mà tiến tới.
Cơ khảo đảo đương hoành hành, nên nhớ là kỳ thi hội. Nếu muốn tính xong một bài tính đố thì làm sao? Không lẽ lấy bài ra đọc, cần phải lấy trí mà suy. Nhưng muốn cho trí được sáng tỏ thì lòng phải thanh tịnh, đừng hoảng hốt rối loạn, mà cần đoán xét, chớ dể dưng rồi bị chước quỷ vỗ về sa vào tội lỗi.
Bần Đạo cho biết một năm khảo thí mới được một quý mà thôi. Phải gắng công hồi hướng tu học mới tránh được cơ nguy. Đừng hấp tấp đoán định cho ý mình là thánh mà trái với cơ Trời. Khổng Tử xưa thông minh trong thiên hạ mà năm mươi tuổi mới biết mạng Trời, ta làm sao nói đó là nhầm là rõ.
Sau đó Đức Quan Âm duyệt lại bản phong thánh nữ phái và trả lời một số vị bạch hỏi. Sau đây chỉ ghi câu trả lời:
- Chư hiền quên thánh ý rồi chăng?
Khi làm được việc sáu tháng mới điểm danh và ban phẩm. Nếu trong sáu tháng ấy không xứng đáng thì cho về chức vị cũ.
Đây đã điểm rồi cả, nhưng làm sao cho những vị cầu phong học qua lề lối hành chánh. Nhớ cho khéo, không bị khảo nữa. Những vị Lễ Sanh già hay bất lực đã phong trước, vẫn tôn trọng về quyền pháp mà không giữ hành chánh, đưa về thánh thất mà tùy đó phân công.
- Không sao cả. Thánh ý giữ nguyên, còn việc thay đổi tùy thời tùy việc.
- Cười… Tại sao Đông Phương Lão Tổ và Lý Giáo Tông ký Nghị Định rồi, chắc các hiền cũng nghĩ đến điều đó. Có Người nhúng tay thì lo gì. Dù đến 15 tháng 10 không có, Hội Thánh vẫn ban hành.
-Việc đi Sài Gòn: Bần Đạo nhắc lại kỳ thi. Việc đó phần lớn ở trên các hiền. Đương hay không đều nhơn tâm định liệu. Còn về thánh ý, có làm có được, không trở ngại. Nhưng Bần Đạo nói cho mà hiểu, lệnh ra không phải không biết trước, nhưng cũng vẫn ra, để làm chứng lời tiên tri mà thôi.
- Thọ phong: Phải có đại diện Lưỡng Đài thì đâu cũng được.
- Hội Thánh nhớ lời Thái Bạch không? Nếu giao quyền cho Người, thì để Người chọn lựa. Bên Hội Thánh chưa duy nhứt thời nên lấy chúng ý mà làm. Nhưng quyền pháp không bao giờ nói chúng ý cả. Lúc Hội Thánh chưa thành tài lẫn đức, vì vậy mới đưa ra hội nghị mà bàn thảo quyết định, chớ ngày mai là trên nói dưới nghe, dưới gội ân đức. Đôi khi chúng ý lợi gấp trăm lần thánh ý, mà chỉ tạm thời, còn thánh ý thấy xa nên sự thành công vạn đại.
- Đạo luật: Thiếu ngoại giao. Bần Đạo nói có hai Chưởng Quản nhúng tay rồi mà.
- Bửu Chương: Còn chín chương. Về hình số chưa bàn được, vì bị khảo thí mà hỏng đi. Vậy chờ ngày khai cơ sẽ tiếp. Bây giờ ban hành về phần Lý, Hình. Còn Số thì để lại, hay để nói còn nữa.
Bửu Chương các hiền cố gắng, vì duyệt bài phải cầu cơ [không phải chấp bút] mới trọn điển.
- Thọ phong: Tùy đương sự.
- Trấn Châu: Thôi, Bần Đạo cho Hội Thánh trấn phù vào.
-Việc hành chánh: Sẽ dạy chung bốn cơ quan. Phổ Tế sẽ nói sự truyền đạo giữ đạo.
Đàn cơ Tý thời ngày 01-9 Đinh Dậu (Thứ Tư 23-10-1957), Đức Hộ Đạo Thiên Quân (tức tiền bối Hiệp Lý Trần Nguyên Chất) giáng dạy:
Hộ trì Tông Đạo dựng Trung Hưng
Đạo pháp lần ba rạng cõi Đông
Thiên mạng trọn tin tu chứng vị
Quân phân quyền sống hưởng ân hồng.
Bản Quân chào chư Thiên ân, chư đạo hữu. Giờ nầy Bản Quân được lịnh Kim Tinh lâm đàn báo tin giờ thiêng liêng chấm dứt cơ đàn của đợt Chỉnh Cơ Lập Pháp.
Đợt Chỉnh Cơ Lập Pháp đến đây là hết nhiệm kỳ sứ vụ để chuyển qua giai đoạn Khai Cơ Giáo Pháp, là tượng thể nhị nguyên càn nguơn lâm tượng. Giai đoạn nầy còn phải trải qua nhiều kỳ giáo hóa, mà cũng ứng vào năm thành hình của cơ thống nhất.
Nhắc lại ngày Ban Thánh Thể là một ngày quan yếu của Trung Hưng Đạo Pháp mà quý hiền huynh, hiền tỷ, chư đạo tâm quên lời đã uống huyết tình mạch đạo.([3]) Hôm nay bước vào đầu truông, ai cũng thấy cả một sự khó khăn, rồi không còn nhớ lời dạy bảo để chia sớt giúp đỡ nhau thì làm sao trọn tình đồng đạo. Cũng chưa chắc mình đủ đảm đương cái thân của mình nơi dĩ định.
Hôm nay Bản Quân đến nói qua về phần hành pháp.
Hành pháp là gì?
Hành là thời gian trôi dọc. Pháp là không gian chồng ngang. Thời gian thì hay biến hay hóa. Biến hóa mà liên tiếp nối nhau, xưa qua nay lại. Pháp là không gian tổ hợp của sự biến chuyển mà thành hình. Dù nhỏ dù to cũng là vô ngã.
Pháp đã vô ngã thì hành cũng vô thường. Vô ngã, vô thường thì vũ trụ này kết cấu bởi sự biến chuyển mà hư, đem ra để hòa với vô cực hợp lại để ứng với vạn căn. Thì hành pháp là cơ ứng đối theo thời, không nên chấp nệ mà không hòa cùng Tạo Hóa.
Muốn hòa cùng lẽ Đạo, phải nhắm trên vô thường vô ngã mà nhập Niết Bàn. Niết Bàn là gốc ở tịch tịnh mà ra. Người được chứng quả ấy phải đồng đồng vãng lai, thường thường thanh tịnh.
Mỗi buổi đời tiến sang là mỗi thời thay đổi. Thay đổi của thời gian thì không gian do đó mà thay đổi. Thay đổi như thế là thay đổi ở hình thái sắc không, chớ thời trung lúc nào cũng bình hành thủ nhứt. Nếu không theo thời mà cố chấp lấy thời cũng là bất trí.
Như vần quốc âm có nguyên âm, phụ âm để ghép thành tiếng thành bài. Muốn ra giọng ra lời phải thêm vào năm dấu. Bây giờ có kẻ cho năm dấu đó là phiền phức mà muốn bỏ đi để thêm các chữ vào cuối tiếng để khỏi mất công gì đó.([4]) Nhưng có thay chữ bỏ dấu, thì cũng là nếp là xôi. Cũng có kẻ muốn bỏ luôn chữ đó vì viện lẽ xưa kia không có mấy chữ đó mà nhân loại vẫn thái bình, nhân dân hiền đức. Ta nên nghe bề nào phải hơn?
Không dùng dấu để thế chữ thành tiếng thì cũng đành rồi. Ngặt vì hiện nay sự phổ thông văn tự ai ai cũng dùng năm dấu mà khởi âm. Nếu bỏ năm dấu đi thế bằng chữ, xáo trộn một việc vĩ đại mà thời gian cũng phải vô cùng, điều ấy khó làm. Có làm cũng một số người mà quá cầu kỳ mà thôi. Còn bỏ chữ thì đi lại bảo nhau, chuyền nhau bằng lời nói, việc ấy cũng dễ, vì thời kỳ khoa học, có nhiều máy truyền thanh, nói một chỗ người nghe mười phương. Có một điều, cho người có quyền nghe mà không quyền nói. Cười… Cũng một điều nữa khó hơn, nói mà không ghi chép lại thì nói theo mây theo gió, buông luôn việc làm lấy gì bảo đảm.
Vì vậy Bản Quân muốn Hội Thánh cần suy nghĩ trong khi đề đạt chủ trương. Cũng đành rằng pháp vô ngã vô thường là pháp hữu vi hữu hạn, người xuất gia lúc nào cũng triệt để phá hoại cái giả để kiến thiết cái chơn. Nhưng ở đời nếu ta chấp quá cái chơn thì sinh ra bệnh tệ lậu mà kết quả là giả.
Kỳ ngưng cơ này Bản Quân nhắc lại, ngày nào khai cơ tùy Hội Thánh. Nếu có đủ điều kiện, theo bài lý giải của Quan Âm mà ghép thành hình thể. Nói rõ hơn, chưa thể tiến đến bỏ năm dấu mà thành văn được đâu. Luôn luôn phải nương dựa vào đó để lập pháp, mà cũng không thể bỏ văn tự, dùng máy nói mà phổ thông đâu.
Việc Hành Chánh: Hội Thánh sẽ có một cuộc đại hội để bàn định kế hoạch tiến hành. Nếu ngày nào công việc quá khó khăn thì cũng được theo nguyện lực mà thiết cơ đàn cầu xin chỉ dạy. Ngày bối rối đến nơi, cũng được họp nhau đến Hiệp Thiên Đài cầu Thầy bố điển. Còn công việc từ nay trở đi theo các thể thức quy định trong thánh giáo hay Nội Quy mà y hành, giữ sao cho liền lỉ thánh hình Đại Đạo.
Đây cũng một sự giải quyết tạm thời để cho gần xa nhất trí mà thôi. Chi chi cũng phải có Thầy và nhờ Thầy soi dẫn. Trong bước tu hành còn kém phải cần dùng cơ bút để học hỏi. Dùng cơ bút phải có đức tin mới tương quan được bền chắc. Dùng cơ bút để làm lợi khí cho danh vị cá nhân thì còn hại còn nguy. Nên cẩn thận!
Việc hành chánh tùy thời mà thu gọn tổ chức, để cho nhơn sanh có điều kiện sẽ hay. Việc làm đáng ra hôm nay sẽ dạy nhiều điều, phải thay đổi theo thánh ý, nhưng Đức Giáo Tông thấy không lợi mà đình chỉ phần chỉ đạo cơ quan để bố hóa tâm linh giữa nhau khỏi điều trở trắc.
Việc cầu phong hay hành pháp: Tùy Hội Thánh theo quyền hành mà định liệu. Nhưng đã dâng lên thì Tiếp Văn Pháp Quân nhận đệ về Ngọc Hư, bất cứ bản nào mới đây hay dâng lúc trước. Chờ đàn Khai Cơ Giáo Pháp sẽ định vị.
Việc tịnh viên Phước Thiện: Kỳ hồng ân sớm được đón tiếp cơ thủ nhất huờn châu cũng là duyên phận lắm. Muốn huờn châu đắc vị, phải quy y Tam Bảo, hành trì ngũ giới cho tinh thì việc tu luyện cũng không khó mấy.
Quy y là trở lại, trở lại với Thầy, với Hội Thánh, với chư Thiên ân đạo hữu. Một lòng tín ngưỡng tin thờ quyền pháp tối cao. Đặt mình dưới Tam Bảo là chiêu thân tu học.
Phần giới: Không sát sanh, trộm cắp, tà dâm, rượu thịt, nói láo. Điều ấy Bản Quân tưởng không ai còn mơ vọng nữa, vì đã hiểu đạo, mộ tu. Nhưng bước lên một tý nữa là cấm chỉ hung bạo (sát sanh) không nên bóc lột (trộm đạo), chớ để thối nát xã hội (tà dâm), đừng làm mất thăng bằng (rượu thịt) đừng ngoa ngôn (vọng ngữ) thì việc tu mới bảo toàn cho giang sơn nòi giống.
Hành pháp Phước Thiện: Tạm thời đợt nầy chỉ đạo bằng các động tác hành, trú, tọa, ngọa, thiền, giới, quán tâm, điều khí, chủ lục căn, hòa nhị nguyên điển lực, rồi sẽ lần hồi tiến lên cho đến chỗ thủ trung quán nhứt, tập xuất thần ngọa trụ căn cơ.
Về pháp Tứ Bửu: Phần của hành chánh không phải việc của thiện nhơn. Vì vậy muốn luyện Tứ Bửu pháp là để mà tu nội giới, chớ không phải hành công lập trụ, nên cũng không cần yếu, tùy ban giám thị.
Ai đã vào nhà tịnh mà được truyền y bát thì được thọ pháp. Bát đây để dùng vào việc sau, lúc huờn châu lấy cửu khúc linh đơn sẽ dạy.
Vậy, tiếc vì Đức Ngô không đến bằng lời mà các vị tịnh viên không được nghe Người chỉ giáo, nhưng luôn luôn có Người ngự hộ bằng điển quang. Ráng tin nơi Người mà làm theo lời Người đã dạy từ trước.
Phước Thiện rồi đây sẽ được tu nhiều pháp cao hơn, mà cũng chứng quả không phải tầm thường, vì lòng thành mà được.
Khóa chức sắc Phước Thiện là chức sắc tự lập vị mình, quyền hành chính đáng. Thế mà nhiều người không ưng qua Phước Thiện để đi Hành Chánh, có ý nói có quyền hơn. Cười… Quyền là sự yêu thương chớ phải quyền là lời dọa nạt đâu. Mà Phước Thiện mới là có quyền. Quyền ấy mới là thực sự của đạo pháp.
Vậy ngày gần đây Đức Huỳnh Chơn Nhơn giải về ba chương Phước Thiện, các hiền mới thấy sung sướng. Dù chưa thành đạo cũng như nhập Niết Bàn. Cười… Phước Thiện là một cơ quan cả phần tạo thế, độ hồn thì cơ bí mật nằm nơi Thái Đạo. Vậy ráng lên! Việc tu nhiêu đó, sau rồi ban giám thị sẽ chỉ dẫn.
Lấy đạo y trấn điển.
Việc hành đạo đường xa: Tùy tiên liệu. Đến nơi sẽ có lệnh dạy, rồi coi đó mà làm. Việc nơi này chờ một kỳ đàn nào đó sẽ dạy và do đại hội quyết định.
Việc Nội Quy, Bảo Chương: Làm xong đưa ra Hội Thánh duyệt rồi ban hành. Tùy trình độ mà liệu định, châm chước.
Việc ban giám thị: Cần khảo cứu thành lập đồ hình thiết trụ pháp môn thì được phép cầu cơ xin học hỏi. Sự ấy không xâm phạm quyền Hội Thánh thì Hội Thánh tùy đó mà quyết định.
Việc từ nay đến thanh minh thì giữa Thiên nhơn sẽ có bàn định phân quyền và liệu phương mở đường duy nhất.
Còn các việc như Phổ Tế thì đã được nhiều sự bố hóa. Coi đó mà làm. Để sau sẽ lý giải ba chương về Ngọc phái, khai thế, trị thế.
Vì còn trong quái Phục , cần đưa cho đạo hữu một tâm hồn yên lặng che giấu. Cây nhờ hút tinh lực mà sống, chứa sinh lực mà phát hiện thân lớn nhánh to, đơm bông trổ trái. Sinh lực đó là quái Phục, hào dương còn nằm dưới đất. Nằm đó mà mầm non dương đương phát hiện.
Nhưng Phục chỉ là món quý của người hiền đức tu hành. Còn kẻ ưa danh mến lợi thì cho Phục là yếu nhược, nên Phục phải chuyển thành Sư .
Sư để oai sát phạt. Phạt sát quá cũng không bằng lòng, nên muốn ai cũng như ai, nhắc lên làm Tỵ .
Mà Tỵ là chia. (…) Tỵ là nước trên đất (Thủy Địa Tỵ). Nước trên đất ngập cả cái đẹp cái chắc, làm cho rều rác nổi lên. Rồi đây sẽ có một trận gió to thổi tới xua cả nhơ bẩn rác rều mà nước cũng phải rút hết, thì mới lòi đá to cây cứng.
Nước trên đất là nước lụt mới tẩy uế hết bao nhiêu thối nát nhơ bẩn trên gò đống làm cho đất đai sạch sẽ. Nên đổi lại là quẻ Địa Phong Thăng để bình Phục làm Thăng, rồi đổi Thăng về Phục.
Các đệ nhớ nghe! Sư rồi đến Tỵ. Tỵ là nước. Nước rút tới gió to. Nước là gì? Gió là gì? Lụt rồi đến bão. Vậy ráng đề phòng. Gặp lụt có thể tránh nước được, mà gặp bão không thể tránh gió được nghe. Phải chống đỡ cột rường cho vững, nhà cửa mới còn.
Dạy đến đây cơ gõ, Đức Hộ Đạo Thiên Quân viết: “Hiền nào muốn hỏi chi?” Sau đó Ngài trả lời các vị bạch hỏi:
- Về Tam Hội Lập Quyền: Y theo Tòa Thánh. Nhưng về phần ta tạm thời hành pháp thì theo ý đệ cũng phải.
- Tương quan theo ba Hội Lập Quyền thì Hội Nhơn Sanh phải đưa ý nguyện rồi Hành Chánh soát xét đưa lên Thượng Hội ban hành cho Hội Thánh. Mà Nhơn Sanh hay Hội Thánh không đồng ý thì cần đưa ra Vạn Linh quyết nghị số phiếu trong lúc đó. Hội Nhơn Sanh cử một ban giám nghị. Hội Thánh cử một ban giám nghị, Thượng Hội cử một ban giám nghị, ba hội đồng nhau. Tỷ như một Giáo Hữu thay cho ba ngàn Lễ Sanh, hay một Chánh Trị Sự thay cho ba mươi ngàn phái viên. Ví như vậy.
- Tam Hội Lập Quyền còn rất nhiều ý khác hơn nữa. Như Hội Vạn Linh phải phục tùng quyền thiêng liêng Tam Giáo, mà Tam Giáo cũng dưới quyền Chí Tôn. Còn Hội Thánh hay Thượng Hội chia làm ba phần: Phần tư pháp, phần hành pháp, phần pháp chánh. Quyền hành định liệu theo một nghị định nào, sau này sẽ biết.
Hiền đệ hiểu rằng bản Nội Lệ nầy làm để truy chứng việc làm và sự hiểu biết của giai đoạn Trung Hưng mà thôi. Sau đây còn 3x3 chương Đạo Pháp sẽ lý giải ba cơ quan thì chừng đó bản Nội Lệ còn phải theo lần đà tiến mà thay đổi
- Phần Pháp Chánh: Người cũng dùng mà chưa đúng nghĩa. Sau sẽ có một kỳ lý giải chữ đó.
Sau ngày lễ Khai Đạo, đêm 15 rạng 16-10 Đinh Dậu (Thứ Bảy 17 rạng Chủ Nhật 18-11-1957), Đức Tiếp Văn Pháp Quân giáng cơ tại Trung Hưng Bửu Tòa vào Tý thời:
Tiếp lời cầu nguyện lệnh ban ra
Văn sớ trình lên Tam Giáo Tòa
Pháp đạo Trung Hưng vầy bạn thánh
Quân tâm cộng hiệp mở lần ba.
Bản Quân chào chư Thiên ân, chư hiền đạo tâm nam nữ. Giờ nầy Bản Quân thừa lệnh Ngọc Hư đến cùng quý Thiên ân để nói rõ thánh ý.
Đáng ra hôm nay chưa được lệnh của Tòa Tam Giáo ban ơn khai cơ bố điển. Nhưng vì việc cầu xin, Lão Tổ trình thánh giáo Lý Giáo Tông ban nơi Thiên Lý mật đàn về việc chỉnh cơ chuyển đạo. Vậy chư hiền ráng đợi một vài tháng nữa sẽ tiếp ân giáo pháp. Thầy và Tam Giáo ra lệnh cho Trung, Nam một sứ mệnh để chư hiền Thiên ân lên đường cùng nhiệm vụ ngày mai.
Hội Thánh đã hân hạnh bước qua thời Lâm . Pháp đạo có phần sáng tỏ hơn. Thời Lâm tuy được hai hào dương biểu thị nhưng cũng còn nằm trong thể đại hàn buốt giá lạnh đồng bao chặt nội thể Trung Hưng. Nếu như Hội Thánh ta bình tĩnh cố gắng nhẫn nhục thì cũng không còn bao nhiêu ngày sẽ đến tiết xuân ấm áp.
Nghĩa là hiện nay trong và ngoài đã có phần tương ứng của thế quân tử giao Lâm. Vì vậy mà Hội Thánh ta phải cho một số vào Nam để thiết lập chánh pháp Trung Hưng xiển dương quyền đạo, để chuộc lại danh nghĩa bị trào lưu làm lem ố. Chư hiền vững tâm, có Thầy sắp đặt.
Ngày mai chư hiền vào Nam đã có sẵn Khâm Sai của Thầy chờ đợi đón tiếp. Và Thầy đã ban cho hai bộ phận thông công truyền nhập điển quang vào nội bộ các chi phái để xây dựng quyền đạo mạnh lên.
Bây giờ các bản Nội Quy đã vạch và đưa ra đại hội để xét duyệt, còn bao nhiêu điểm chưa được thanh thỏa, theo đề nghị thì Bản Quân đã đệ trình qua Tam Giáo được sự đồng ý chấp thuận. Nhưng phải chờ ngày đàn Khai Cơ tới trình duyệt và tạm thi hành trong hai năm, rút kinh nghiệm rồi bổ khuyết để ban hành trong Ngũ Chi Đại Đạo.
Về đối phẩm của chức sắc bốn cơ quan cũng đã ấn định rồi. Như Lễ Sanh không phái là Lễ Sanh ban ân, không vào hàng quyền pháp. Còn nơi nầy Hiệp Thiên Đài, chức sắc tối cao là ba chi đại diện. Bảo Quân cũng như Cửu Trùng Đài Phối Sư ba phái để quyền Hội Thánh Trung Hưng, sau năm năm Giáo Hội duy nhất thành lập còn phải chỉnh đốn nhiều. Bây giờ quyền để lập pháp mà thôi.
Hôm nay Thầy và Tam Giáo soi chiếu nhiều, nên Hội Thánh có phần nhẹ nhàng, chớ kỳ khảo thí này rất tinh vi trọng hệ. Qua năm thì kỳ tổng dượt ghê gớm. Toàn đạo bởi đó mà ngã nhiều, mà cũng nhờ đó, cơ thống nhất được kết tụ nhiều nhơn duyên để trưởng thành chánh pháp.
Hôm nay Bản Quân được vui mừng, chư Thiên ân đã dâng lễ mừng Khai Đạo rất long trọng. Thầy sung sướng trông vào chúng ta. Ngôi tòa ngự của Thầy là đó. Sự thương yêu lòng tha thứ là công việc của Thầy. Bởi vậy người sứ mạng phải nhanh nhẹn sáng suốt ngăn ngừa cơ khảo thí.
Sứ mạng ở đâu Thầy ở đó. Thầy đã cho ai thì nấy có quyền. Ai tự bỏ tự chê thì quyền ấy trở về người chân thành tận tín. Sự ban phong kẻ nào không nhận, kẻ ấy thiệt thòi, đã làm trở ngại bước tu mà còn phạm phải hồng ân là khác. Bản Quân chỉ có lời khuyên.
Việc phong thưởng còn chờ đàn xuân sẽ chỉnh đốn lại.
Việc đợt tịnh sau kỳ Đông Chí không biết chư hiền đủ điều kiện để đón tiếp ân điển không, vì công việc nhiều và ngày tịnh cũng dài e không làm tròn. Đông Phương Lão Tổ xin Tòa Tam Giáo chờ kỳ sau. Chư hiền nghĩ sao?
Công việc tiến hành sắp đến rất bề bộn mà người thiếu. Cơ bút càng giảm ít lại, phải cần tịnh dưỡng nhiều đặng đón tiếp Thánh Linh mà hành sự. Dù cơ bút có, mà tâm Thánh Linh không có cũng khó hoàn thành sứ mạng.
Các hiền nếu không có cơ hội tập hợp một chỗ, nên chia thời giờ trong những ngày hành đạo để tịnh dưỡng mà cầu lấy ân điển, tiếp lấy Thánh Linh. Nếu thiếu thanh tịnh thì cơ khảo thí khó bề tránh được.
Kỳ tịnh này sẽ lý giải phương tu của Đại Đạo để tổ chức giáo quyền. Phần tu có hai lối:
1. Y khoa.
2. Giáo sĩ.
Y khoa thực nghiệm tìm các nguyên bệnh trong thân thể để tự chế tình dục tham vọng vô minh. Trong hội Thánh ta sau này có phòng y khoa về phương diệt dục. Nghĩa là phương tu ngày nay khác hơn trong đơn kinh. Đơn kinh chỉ chuyên trị về tinh thần, mà tinh thần bị mê dục là gốc ở thể chất khí huyết không điều hòa. Vì vậy mà gồm hai phần là khoa học tôn giáo duy biểu. Sẽ lý giải chương 4 về pháp môn tu tịnh.
Đây Bản Quân nhắc lại ngày 03 tháng Giêng khai cơ và Thầy đến gia phong cho hai Quyền Phối Sư. Vậy Hội Thánh sắm sẵn sắc phục, bông châu. Bông trắng nhụy vàng, bông trắng nhụy đỏ.
Đán ngày ấy thọ phong luôn, còn Quế không tiện về được thì tạm bái mạng sau sẽ về Hội Thánh thọ phong. Việc làm y theo thánh ý của Giáo Tông.
Chư hiền cần đơn giản bộ máy các cấp được gọn càng hay. Nên xúc tiến công việc Phước Thiện, Phổ Tế để xây dựng cơ sở nhơn sanh.
Lo phát hành được tờ tạp chí thì có lợi trong giai đoạn chỉnh cơ lập pháp ở các chi phái.
Chuẩn bị cho một bộ phận vào Nam hiệp đồng cùng văn phòng ngoại giao đặt kế hoạch liên giao và xây dựng cơ sở để giao tiếp những vị có sứ mạng cộng đồng nhiệm vụ.
Về thông công thì để đó cho Thầy vận chuyển bộ phận Hiệp Thiên Đài cũ mới. Sau ngày khai cơ Liên Hoa đi được thì vào đó Thầy sẽ sắp đặt đặng xúc tiến công việc chỉnh đốn bộ phận Hiệp Thiên Đài.
Việc ở Trung cũng còn nặng nề lắm. Hội Thánh nhắm đó mà phân định công tác. Làm thế nào được lòng Thầy. Không nên vì ý riêng làm trở ngại bước đạo. Bản Quân xin kiếu.
Đến đây ngọn cơ lại gõ mạnh, chao đi chao lại mấy bận rồi viết tiếp:
Vân du thiên ngoại hưởng thanh nhàn
Trung đạo tu hành thoát thế gian
Tử đệ gắng công hành pháp nhiệm
Giáng thăng long hổ luyện kim bàn.
Bần Đạo chào chư Thiên mạng, chư đạo tâm.
Giờ nầy cỡi hạc đón xuân
Vẳng nghe cầu khẩn men chân đến đàn
Thấy chư sĩ vái van cầu hỏi
Lão vui lời để gọi đôi câu
Hợp tan máy Tạo nhiệm mầu
Gíáng thăng pháp đạo ai hầu biết cho
Đời bể khổ mau lo trở bước
Cõi Tiên bang thanh phước an hòa
Thẳng đường nhắm tới Long Hoa
Cửa Trời mở rộng có Cha đón chờ.
Người sứ mạng lúc đi lúc về đều có sự định đoạt của Thầy. Sự nghiệp cứu đời như nấc thang nhiều nấc, bước tới không bước lui, kẻ trước tiến người sau cũng tiến. Vì vậy trong một khoảng đường vô tận, không lúc nào vắng người hành lữ lại qua. Vì như dòng nước trên nguồn đổ xuống, đổ mãi không ngừng. Nước ngược xuôi muôn hạt liên miên nối tiếp thành dòng. Kẻ ở ngoài thấy tưởng không thời gian quá khứ.
Thầy đã sắp sẵn một sự mầu vi. Kẻ thừa Thiên lãnh đạo cứ thung dung vui với lẽ Trời, không một điều phải lo sợ. Bàn cờ nước bí phải thí mã thí xe rồi thắng trận cuối cùng của ván cờ tàn ở nơi con tốt. Lẽ ấy là thường.
Làm đạo phải lắm công phu. Trở ngại càng nhiều thì giá trị của bậc Thiên ân mới nên tài Tiên Phật.
Giọng còi Thiên sứ đã rền vang
Gọi kẻ thành công bước xuống thoàn
Về cõi thanh nhàn an dưỡng tánh
Là ngày trọn vẹn cõi Tiên bang.
Bước đạo từ đây trở đi, chư hiền cứ vững tin nơi quyền pháp của Thầy đã trọn trao cho sứ mạng. Dù gặp thiên nan vạn nan cũng quyết thẳng một đường. Người Thiên ân đừng nghĩ cái thân riêng rẽ mà coi là tương quan với khối đại ngã từ bi, lo cho muôn việc hoàn thành, đừng sợ bước đời gai gốc.
Hôm nay Bần Đạo ghé qua đây để nói qua đôi việc mà Bần Đạo đã được lịnh của Lý Đại Tiên mời từ lâu. Vậy nhớ kỹ mấy lời nầy: Vân tán nguyệt minh.([5]) Bần Đạo gởi cho hiền hữu Sơ Thanh một bài kỷ niệm, nhớ ghi lại lúc ở Vân Tiêu Động.
Bầu trời u lệ sặc tang thương
Cạn chén ưu tư thẳng bước đường
Lảnh mối Thiên cơ khai thế đạo
Công thành nhẹ bước lại Tây phương.
Lấy chén thanh thủy, Bần Đạo ban pháp lành để giải cứu bệnh tình, gọi câu tri kỷ.
Đàn cơ sắp có. Chư Thiên ân đợi lịnh sẽ hiểu thánh ý. Vì Bần Đạo hôm nay ghé vào để đúng với sự hứa hẹn và chia sớt tình tri giao bạn cũ.
Thôi, Bần Đạo chào và chúc cho Hội Thánh toàn cõi thành công, sớm hoàn thành sứ mạng. Bần Đạo thăng.
([1]) Xem Phạm Văn Liêm, Mấy Nhánh Rồi Sau Cũng Một Nhà. Hà Nội: Nxb Tôn Giáo 2014, tr. 40-41.
([2]) Xem Phạm Văn Liêm, Mấy Nhánh Rồi Sau Cũng Một Nhà. Hà Nội: Nxb Tôn Giáo 2014, tr. 151-156.
([3]) Xem thánh giáo ngày 01-10 Bính Thân (Thứ Bảy 03-11-1956): “Chén nước phép nầy Bần Đạo vâng lệnh Chí Tôn đem trao cho chư hiền để chia nhau mà cộng ưu cộng lạc, gọi là phép Ban Thánh Thể.”
([4]) Có lẽ Ơn Trên nói tới việc thay dấu huyền bằng chữ F (mà / MAF), thay dấu hỏi bằng chữ R (mả / MAR), thay dấu ngã bằng chữ X (mã / MAX), thay dấu sắc bằng chữ S (má / MAS), thay dấu nặng bằng chữ J (mạ / MAJ). Quy ước này áp dụng trong cách gởi điện tín (telegraph) tiếng Việt.
([5]) Vân tán nguyệt minh 雲散月明: Mây tan trăng sáng.
PHẠM VĂN LIÊM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét