Chốn Thiên-Ðình phong hoa tuyết nguyệt,
Cõi trần-gian rên xiết khổ đau,
Ðổi thay muôn sắc, ngàn màu,
Tang-thương biến đổi, cồn dâu thế trần.
Thầy đem đến con thoàn Ðại-Ðạo,
Cho các con hòa-hảo thiện-lương,
Chung nhau học hỏi một đường,
Hầu tròn trách vụ hồi hương Thiên-Ðình.
Thầy dội trống đem tình tứ hải,
Và giục chuông kết lại năm châu,
Lành là tòng bá tươi màu,
Dữ như hạt cát sóng vào bể Ðông.
Quyết chí tu đừng lòng sợ khó,
Dù gian-lao nào nệ khổ lòng,
Vui mừng con cũng không không,
Thiện hành, dữ bỏ, đừng hòng để tâm.
Một kiếp tu trần hoàn dứt bỏ,
Quê hương xưa con rõ vui tươi,
Ấy nhờ sớm ngộ Ðạo Trời,
An-nhiên thanh-nhã chiều mơi sự lành.
Con cố gắng đạt thành mọi việc,
Cương quyết rồi mài-miệt thi hành,
Ðiều gì ích lợi nhơn-sanh,
Ðiều gì liên kết, liên thành một xâu.
Con cứ hành một màu đừng lãng,
Dạ tiến lên xứng đáng con Thầy,
Hạ mình Thầy vẫn xuống đây,
Huống là con dại nồng say cõi phàm.
Nếu con biết Tạo-đoan thâm-thẩm,
Và cũng gần kế cận bên con,
Bao năm cũng vẫn trìu-lòn,
Gương trong bắt chước con còn danh nêu.
Thầy đã xuống lần khêu ngọn đuốc,
Cho mỗi con thấy trước, rõ sau,
Thầy khuyên trước mọi ưu sầu,
Con đừng nản chí phiền âu ở lòng.
Con cứ tưởng Tạo-Công có một,
Ðể bước lên then chốt sẵn gài,
Ðường đi lui bước đó đây,
Ấy là cát bụi mờ bay quanh mình.
Vì sự thế chông-chinh nhiều nỗi,
Khắp trên đường gió bụi tung bay,
Nào đâu biết rõ là ai,
Ai tà, ai chánh, tường hay rõ ràng.
Con cứ vẹn chữ Tâm đạo-đức,
Liên tình nhau là được vẹn rồi,
Kết tình thâm, dạ chớ lơi,
Như vầy vui dạ tươi cười với con.
Nếu con mãi khinh-lờn đường Ðạo,
Thì có ngày quả-báo dập-dồi,
Khuyên con một dạ chớ lơi,
Bước đường hành Ðạo chiều mơi đừng sờn.
NGỌC-HOÀNG THƯỢNG-ÐẾ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét