LỜI NÓI ĐẦU
Sắc Không – Không Sắc,
ví như đường bay điểm nhắm, trực diện tiến vào lạc cảnh tiêu dao, giải phóng những
tồi-tệ u-mê của kiếp trần đọa lạc, san bằng chướng ngại tham sân trong vô lượng
đã gieo mầm hệ lụy buồn vui sướng khổ của kiếp trần nhơn sinh.
Hãy nỗ lực phấn đấu không trì huỡn chẳng đợi chờ, phải đứng dậy mà đi rồi
sẽ đến, đến với “Tướng Không và Tướng Sắc”, mỗi tự thân ép mình buông xả những cố chấp
hẹp hòi, để nhẹ mình tung cánh bay đi vượt khoảng tầng không, bằng vô vi lẽ thiệt.
Buông bỏ đi, sẽ nhận được sự đền bù trong tiêu dao an lạc, của đại ngàn bao la
bát ngát của Có Không – Không Có, vì “một phút giác xé toạc màn tâm mê”, bởi niết
bàn cực lạc không lìa sanh tử khổ đau.
Nên Tướng Không – Tướng Sắc là nguồn Đạo mạch, vận động ở Có Không –
Không Có, không cầu kỳ đâu xa mà ở tại nơi lòng, như lời Đức Chí Tôn dạy:
“Có Không là
luật chí công
Có Không cũng tại nơi lòng các con”
Thân ái kính chào!
THÁI ĐẦU SƯ
Thái Long Nhựt
I.
LỜI DẪN NHẬP:
Thầy dạy:
“Chẳng hiểu chữ: Sắc Không – Không Sắc
Chẳng thông câu: Không Có – Có Không”
Sắc Không Không Sắc là hai từ
ngữ đối lập nhau, ám thị và phản ánh qua quá trình vận động từ vũ trụ không
gian, đến vạn vật muôn loài, có nguồn gốc phát sinh đến rốt kết trong vô vi.
Vô vi là sự khởi đầu, là Lý
phát nguyên của vạn sự vật, để hình thành âm thinh sắc tướng, trong hiện thực
cuộc đời, bằng mắt thấy tai nghe và ý thức định đoán. Sắc Không, tuy hai mà một,
là nhị nguyên trong nhứt nguyên, như lời Phật dạy: “Sắc thị Không, Không thị Sắc” có là không, không là có, vừa chấp nhận
vừa phủ nhận, theo qui trình sinh diệt tự nhiên của lý sắc không, nó thâm trầm
vời vợi như bóng râm, ấm mát để mầm sống sanh sôi nảy nở, và cũng ạt ào sôi động
thành vạn hữu theo Lý thường hằng thường chuyển (tiệm biến).
Nên Sắc chẳng phải, tồn tại
vĩnh hằng không hoại diệt; Không chẳng phải, vĩnh viễn miên trường không sinh
hóa, mà nó luôn biến động đổi thay như lời Đức Chí Tôn dạy: “Có mà Không mới thật rằng Không”.
Nên Sắc trong Không là Tướng
Không, là tướng vô hình, khó diện kiến toàn cuộc, phải dùng cái thấy không bị
thấy của Phật, mới thẩm thấu chơn tướng, vì nó thuộc diện tinh thần như lời Đức
Chí Tôn:
“Chữ Không là luật của Trời
Sắc là thể sắc mỗi ngày đổi thay
Không không mà có mỗi ngày
Trừng răn thưởng phạt đọa đày xiết bao”
II.
ĐỊNH NGHĨA:
SẮC:
là cảnh vật sắc màu, là vi là có, là hiện hữu do tai nghe mắt thấy, tay sờ nóng
lạnh, mùi vị mặn lạt thơm tho, buồn vui lo lắng xuyến xao. Nên Sắc là những sự vật, do sáu căn nhận được sáu trần, tạo
ra sắc tướng âm thinh, là Tướng Sắc (Có).
KHÔNG: là bao la trùm phủ, là vô là không, lặng
lẽ im lìm, là khoảng Trời mênh mông, chẳng tiếng tăm hơi hướng sắc màu (Không không lặng lẽ như tờ) gọi là Tướng
Không (Không).
Trong cái không không lồng lộng
cao cao ấy, không thể dùng lục thức giới hạn, nhận biết lẽ không sự có.
Bởi Sắc Không – Không Sắc đã thấy biết như vậy mà không phải vậy. Nó tự biến
chuyển theo chu kỳ sinh diệt tự nhiên của chính nó, vừa có đó cũng là không đó,
theo luật vô thường, không định quyết tuyệt đối thuần nhất Có hay Không Có (nếu
có là do sở đắc của bản ngã riêng tư). Nên cái Không, không phải là Có,
mà là Có; cái Có, không phải là Không, mà là Không.
Tướng Không – Tướng Sắc là
qui luật sinh diệt phản phục âm dương, vãng lai không có (Sắc Không Không Sắc nan chiêm) bởi trong bản chất có không, đều tiềm
ẩn “diệu tướng tinh thần” là tâm giác ngộ vô thường (bồ đề tâm), như lời Đức
Chí Tôn:
“Tướng Không Tướng Sắc chẳng đồng
Tướng là diệu tướng ẩn trong tinh thần”
Nên Sắc Không là đầu mối của
mọi sự vận động không không có có. Không Không, không phải trống rỗng chẳng có
gì, mà là hàm ẩn cái Tướng Không. Tướng Không là lực hấp vô hình, phát sinh ra
những Tướng Sắc trong không, như Thái Cực sinh bởi Vô Cực.
III.
TƯỚNG KHÔNG TƯỚNG SẮC:
1.
Cái Tướng của Không: không lời gọi chẳng tiếng kêu, nhưng thâm trầm như cánh gió làm chiếc
lá lung lay mặt hồ gờn gợn, là tiếng vọng không lời, là sự bắt đầu trong nhỏ nhặt
u vi (Không kêu nên gọi không lời; Mà
trong thấy rõ gọi lời u vi), là cái tinh tủy ở bên trong Có Không, là nguồn
Đạo mạch.
Cụ thể như Đạo vô hình, vô
thinh vô xú không không, nhưng có ra Thể Tướng dạy Đạo (Địch không lỗ có duyên mới biết; Đờn không dây vô phước khó nghe)
nên gọi là Tướng Không (Không không có có
có chi đâu; Có đó rồi không thật rất mầu) nên Không Có là vô vi, là cội nguồn
sinh ra vạn vật, là Lý Đạo Trời. Nên cần suy xét truy biện, đến tận cùng cái Lý
của Tướng Không, để nhận Tướng Sắc hiển-hiện ra ngoài.
2.
Cái Tướng của Sắc:
Là hình sắc lộ diện bề ngoài,
do ngũ quan – lục thức cảm nhận, qua thế giới sắc màu hiện hữu trong cuộc sống
đời thường, do mắt thấy tai nghe, trong động ngôn thị thính, như đền đài lăng
miếu, kinh sách phụng cúng,…như Phật dùng ngón tay chỉ trăng (Trăng là Tướng Sắc,
sự sáng là Tướng Không). Thầy dạy:
“Đã biết Đạo không hình là Đạo
Thể ra hình dạy Đạo con người”
Nên Tướng Không – Tướng Sắc,
là cái lý trong Có Không (là Lý tự nhiên) mọi sự việc phải như vậy, không như vậy
là không phải Đạo thường (như gừng cay muối mặn). Đạo là Lý tự nhiên, nên phải
biết tự nhiên trong động tịnh, điềm đạm trong vô vi, loại bỏ cái Ta cố chấp, để
lần về thể tướng của Sắc Không (Có mà Không,
Không mà có) như lời Đức Chí Tôn: “Có
Không cũng tại nơi lòng các con”.
Tướng Không – Tướng Sắc cùng
một nguyên lý phát sinh, nhưng không đồng vì một đàng chủ về tinh thần (Không),
một đàng chủ về vật chất (Có). Như Lưỡng Nghi trong Thái Cực (Dịch Kinh). Hai
hình thái Có Không biến động, được cụ thể ở không gian vũ trụ vạn vật và tâm
linh tín ngưỡng tu hành.
IV. SỰ VẬN ĐỘNG CỦA CÓ
KHÔNG KHÔNG CÓ:
1.
Không gian vũ trụ:
Bao cuộc biến thiên đổi dời
dâu bể, ở thượng tầng không gian vủ trụ, đều do không không có có như: chuyển gầm
sấm sét, thời tiết nắng mưa, ngày tháng ngắn dài,…tự diễn biến và cũng tự chuyển
hóa, như lời Đức Chí Tôn dạy:
-
“Trời bình tịnh thoạt còn nổi gió
Trăng làu làu lại trổ mòi mưa”
-
“Xuân sang Hạ ngày dài đêm ngắn
Thu về Đông ngày ngắn đêm dài”
2.
Hạ tầng thế sự con người: bởi mất còn theo hai lẽ tử sanh, không có như: nghèo
giàu thay đổi, an biến đổi dời, nhân quả đeo đai trong vòng nhân quả, đầy vơi
tiêu trưởng, như lời Đức Chí Tôn dạy:
-
“Phần sanh tử nghèo giàu thay đổi
Đó là do phước tội cân trừ”
-
“An an biến biến đổi dời
…………………………….
Nhớ câu Thiện ác đáo đầu”
-
“Hễ làm thì chịu không sai
Chớ kêu oan ức rằng ai hại mình”
Nên Sắc Không – Không Sắc là hiện thể cho quá trình
qua lại vãng lai của Tướng Không – Tướng Sắc, tuy lặng lẽ mà sôi động, im lìm
mà dời đổi, theo cái nhiếp của Có Không, như lời Đức Chí Tôn:
“Không không lặng lẽ như tờ
Không tầm mà đặng cậy nhờ nơi trong”
3.
Tâm linh tín ngưỡng tu hành:
Tâm linh là thế giới vô hình
(Không), lấy vô vi làm gốc cho mọi hình thái biến động của vật thể, từ vô hình
đến hữu hình, lúc có lúc không, làm chủ vạn hữu theo luật mất còn – thăng giáng
– vãng lai (Dịch Học) (Chổ qua lại ngưng kết của âm dương) (Không Có).
Nên đối với giới tu hành, cần trí tri đến tận cùng của
tâm, lý Sắc Không – Không Sắc, xóa bỏ san bằng những định kiến cố hữu, để vong
thân với chính mình, tạo ra khoảng trống nơi lòng, gieo mầm vô ngã, ra đi rồi
trở về theo lý Có Không như lời Đức Mẹ dạy:
“Có đi thì phải có về
Đó là căn bản đâu hề có sai”
V.
PHƯƠNG PHÁP TU CHỈNH:
Phật ngôn có câu: “Đã vượt thoát khỏi xích xiềng cương tỏa, hãy
nhẹ mình cất cánh bay đi”.
Giới tu hành là người đã tự
nguyện để hoàn thiện vai trò, tự khắc bản thân ban đầu, bằng qui pháp luật lệ,
để hạn chế rời bỏ những tham vọng do Tam Nghiệp gây nên và từng bước nổ lực đi
lên, tu cầu giải thoát. Trước tiên phải đạt được 3 mục tiêu trước mắt, chủ yếu
chơn tu cầu giải thoát, từ tư tưởng đến lời nói và hành động như:
-
Tư tưởng phải trong sạch và thanh cao.
-
Lời nói ôn hòa thân thiện chân tình.
-
Hành động đúng với tư tưởng và lời nói.
Ngoài ra cần có đủ sức mạnh tinh thần, bản lĩnh về trí tuệ, để
khắc phục đối kháng lại những hẹp hòi cố hữu từ quá khứ kết động, làm cản ngại
bước hồi cư quay về với Tướng Không trong Không Có – Có Không.
Hãy để lòng im lặng như Trời khuya canh vắng, như khách độc
hành lặng lẽ mà đi, “đi không có chỗ để về”, không buồn phiền không lo liệu chẳng
câu chấp.
Đừng phân biệt đối đãi, qua thị phi đắc thất, vui giận ghét hờn,…theo
nhị nguyên lưỡng cực, như lời Đức Chí Tôn:
“Tâm không vui giận ghét hờn
Là tâm lý hiệp thành nhơn huệ
từ”
Hãy buông xả mở rộng tâm hồn, trong bao dung thứ tha, để nhận
được cái Tướng Không, trong Không Có – Có Không, một cách tự nhiên, không tầm
mà gặp như lời Đức Chí Tôn:
“Không không lặng lẽ như tờ
Không tầm mà gặp cậy nhờ nơi Không”
VI.
TÓM YẾU:
Không Có – Có Không là hai từ
ngữ để gọi tên, để định vị cho một bản chất của các pháp hữu vi, biểu thị trạng
thái biến dịch, cùng thông phản phục trong vạn hữu con người.
Sắc Không – Không Sắc khác
nhau về hình sắc, nhưng bản tánh vẫn không hai, chỉ là một lý tánh là tánh thật
thiệt, là Tướng Không, như lời Đức Chí Tôn:
“Tướng vô hình trong không mà thấy
Chỗ thấy nầy là thấy Tướng Không”
Nên
Không, không phải Không, là Sắc; Sắc không phải Sắc, là Không, như lời Phật dạy:
“Không tức thị Sắc; Sắc tức thị Không”.
Tướng
Không là cái không tưởng, nó không có cũng không không, là diệu tướng ở trong
tinh thần, là Chơn Lý, là Đạo, là xích tử chi tâm. Cái Tướng Không ấy được kết
luận qua lời Phật:
“Cái không tưởng của các pháp nó chẳng sinh
chẳng diệt, chẳng bẩn chẳng sạch, chẳng tăng chẳng giảm. Bởi vậy, trong cái
không ấy không có Sắc Thọ Tưởng Hành Thức (ngũ uẩn) không có Nhản Nhỉ Tỷ Thiệt
Thân Ý (lục căn) không Sắc Thinh Hương Vị Xúc Pháp (trần) không nhản giới - ý
thức giới,…không có gì là sở đắc”
nó là diệu tướng là Tướng Không, như lời Đức Chí Tôn:
“Tướng Không Tướng Sắc chẳng đồng
Tướng là diệu tướng ẩn trong tinh thần”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét