(Trích: Bồi Dưỡng Đức Tin của Ngọc Giáo hữu Bùi Văn Tâm.)
Lúc ấy độ 6 giờ chiều ngày thứ Bảy, cửa thánh thất mở hoát để đêm đến sẽ hành đại lễ. Tên phù thủy đầu cổ chơm bơm, hai mắt ngơ ngáo như dại như ngây, miệng không nói được một tiếng gì. Đến trước cửa thánh thất, tên ấy bị quyền lực gì chận lại, hai chân dường như bị đóng đinh xuống đất, không giở lên được. Đồng thời thân xác bị bắt cúi đầu dập trán xuống đất lia lịa. Thấy thế một vị đạo hữu lật đật vào báo cho cụ Đốc Đoàn Văn Bản hay. Cụ đang dùng cơm, nghe vậy bèn lên chánh điện mặc áo lễ vào, tay bưng một chung nước tam bửu và quỳ xuống khấn vái. Vái xong cụ trao chung nước phép cho vị đạo hữu nói trên và dạy đem ra lấy một cành hoa nhúng vào nước ấy rảy lên đầu kẻ bị phạt.
Công việc được thi hành đúng như lời dặn. Dần dần người phù thủy tỉnh lại, đi vào tạ ơn cụ Đốc và thuật lại lý do bị phạt.
* * *
b. Cũng tại thánh thất Cầu Kho có một bà quanh năm chỉ chuyên môn cho vay lấy lời. Tới thời kỳ đóng tiền lãi, con nợ nào trễ nãi đều bị bà chửi mắng không tiếc lời. Tính hung hăng ấy của bà đã thành tật, dù rằng bà đã nhập môn và ăn chay.
Một đêm kia, bà nằm mơ thấy một ông lão râu tóc bạc phơ, điểm mặt bà mà nói rằng: “Mi dữ lắm ta phạt mi câm ba năm.”
Sáng thức dậy, bà nói không được, bà câm thiệt. Bà bèn đến nhà cụ Thượng Giáo Sư Lê Văn Sanh ra dấu. Cụ Giáo Sư không hiểu. Tức thì bà xuống nhà bếp của cụ bưng lên một chén tương và chỉ thẳng ra hướng Bà Rịa, hai tay chắp lại và xá xá.
Cụ Giáo Sư hội ý mới hỏi lớn: “À chị bảo tôi dắt chị ra Bà Rịa cho anh Phủ Tương cúng cho chị phải không?” Bà ấy gật đầu. Thấy thế cụ Giáo Sư và cụ bà cùng với bà ấy thuê xe ra quận Đất Đỏ là nơi thuộc quyền cai trị của cụ tri phủ Nguyễn Ngọc Tương.
Đến nơi, cụ Giáo Sư bày tỏ sự việc. Cụ Phủ vui lòng làm lễ giải tội cho bà. Đến lúc tụng Ngũ Nguyện. Cụ Phủ chứng đàn nghe bà ấy niệm rõ ràng năm câu nguyện.
Từ đó về sau tánh tình bà rất đằm thắm, lời nói rất hiền lành, từ tốn, không còn hung dữ như xưa.
(Theo tập san Cao Đài Giáo Lý, 1966-67, Cơ Quan Phổ Thông Giáo Lý xuất bản).
Bàn thêm. TRÍ giả tự xử, ngu giả quan phân, người mê cần có bịnh hành hạ nhãn tiền mới tin mà sợ, nguyện hồi đầu hướng thiện. Kẻ học kinh nghiệm ở việc người khác mà sớm giác ngộ cải ác tùng lương, làm lành giải nghiệp trước, không chờ có quả báo, mới đúng là người TRÍ dũng…
(Trích: Bồi Dưỡng Đức Tin của Ngọc Giáo hữu Bùi Văn Tâm.)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét