ĐỨC QUAN ÂM DẠY CUNG CÁCH
TU, HỌC, ĂN, Ở, MẶC… CỦA NGƯỜI TU
Tịnh Đường,Tý thời, 3-10 Giáp Thìn (6-11-1964) Đại Đạo 39
BÀI :91ĐẾN 95
THI:
Quan minh chiếu diệu khắp càn khôn
Âm tịch giáng thăng để bão tồn
Như thực như hư ngày ngộ chứng
Lai lai vãn vãn chuyển phương môn
Bần đạo chào chư liệt vị nam nữ đàn trung.
BÀI:
Đàn trung đủ mặt chư hiền
Mượn lằn quang điển nhắc khuyên đôi lời
Ngoài đông cảnh vật tơi bời
Muôn loài vạn vật nghiệp đời trả vay
Tuần hoàn máy tạo vần xoay
Nghiệp duyên chồng chất đến ngày tiêu vong
Tiêu vong thức tỉnh buổi đời tàn
Nhơn loại tìm về chốn tịnh an
An trụ tinh thần nương đạo đức
Ngày thành tắm gội cảnh an bang
Ban cho nhơn loại pháp lành
Để mà ra khỏi tử sanh luân hồi
Pháp lành quý lắm người ôi
Kỳ Ba Tận Độ Cha Trời tận trao
Tận trao ai kẻ có căn lành
Sớm tối chuyên cần để luyện phanh
Đắc quả thành công về Lạc Quốc
Đời đời toại hưởng chốn cao thanh
Cao thanh nhờ bởi tu trì
Đoạn lìa phiền não tham si nơi lòng
Cuộc đời danh lợi đừng mong
Làm sao cho được lóng trong bợn trần
Bợn trần còn dính ở nơi tâm
Thì phải đọa sa ở cảnh trầm
Muôn kiếp khó thành người trở lại
Vì chưng nghiệp báo níu sa hầm
Sa hầm tội lỗi khó ra
Tử sanh sanh tử biết mà làm sao
Chừ đây ta tính đường nào
Đường Trời muốn bước phải vào tu đi!
Tu đi chóng chóng kịp kỳ
Rề rà chậm chạp còn gì mà trông
Thời gian có đợi ta không
Hay là tóc bạc da hồng nhíu nhăn
Mau mau đạo pháp lần phăng
Chí tâm giồi luyện như trăng đêm rằm
Bầu trời ánh sáng xa xăm
Cảnh vui thú đẹp trăng rằm rưới ban
Rưới ban muôn vật được hưởng đồng
Muôn vật nhờ đây đượm lá bông
Bông lá sum sê vườn đạo tốt
Cảnh đời an lạc thỏa lòng trông
Trông ngày đại đạo được thành
Trông ngày tu sĩ rạng danh với đời
Từ đây trên dưới đua bơi
Lo tu lo học kịp thời đó nghe
Tình thương ôm ấp chở che
Dại khôn khôn dại một bề níu nương
Giữ sao trọn vẹn tình thương
Tình thương sự sống là phương tu trì
Ở ăn theo đúng nội quy
Nội quy là cái đường đi của mình
Có gì mà phải sợ kinh
Giữ tròn đạo đức đẹp xinh chi bằng
Bao nhiêu điều cấm lời răn
Đó là quy cũ chuẩn thằng người tu
Từ đây công quả công phu
Cùng nhau đắp vá đền bù lỗi xưa
Ai sai thì phải bỏ chừa
Ai nên giữ chặt hôm mai cho tròn
Chư hiền nữ trái qua một thời gian chỉnh tu đã đem lại được những gì cho bản thân của mình chưa? Hay là học tập để rồi lý thuyết. Chư hiền cảm thông hai chữ chỉnh tu.
Chỉnh tu nghĩa là: chỉnh đốn lại bao nhiêu những công việc như: ăn, ở, tu, học,làm lụng còn lệch lạc sai quấy, bây giờ phải sửa đổi sao cho được mạnh lành tốt đẹp. Về phần tu: về tinh thần như thế nào đã tinh tiến chưa?
Tinh tiến nghĩa là: giờ phút nào người tu cũng không rời công phu tu tiến . Không những trong giờ tu mà nằm ngồi đi đứng lúc nào ta cũng nghĩ đến việc tu. Sách Nho nói: đạo bất khả tu du lỵ giả. Kinh Phật nói: già na hành trú tọa ngọa giai tịnh, có một điều là chư hiền nữ lầm tưởng giữ tâm thanh tịnh trong giờ tu, còn ngoài ra thì không phiền nghĩ đến.
BÀI:
Tu như thế làm sao đắc ngộ
Tu như vầy bát khổ còn vương
Ngồi nằm đi đứng thời thường
Giữ tâm thanh tịnh níu nương pháp mầu
Pháp mầu thiền định Tâm Châu
Tu sao vũ trụ tóm thâu vào mình
Sen vàng tươi trổ đẹp xinh
Thần thông biến hóa đơn đình thượng thiên
Như vầy đạt được diệu huyền
Trời người hiệp một quả duyên đợm đầy
Chư hiền nữ nên cố gắng thận trọng nhiều hơn nữa, tu là cốt ở sửa lòng. Bao nhiêu tật xấu như: tham sân si mạn nghi…Nó là những nọc độc ăn sâu vào tìm thức của con người từ vô thỉ đến nay, gốc rễ quá sâu phải có một nguyện lực phi thường mới mong nhổ sạch. Cũng vì nó mà làm trở ngại đường công phu tu học không ít. Dùng công phu tu luyện là cốt để nhổ cho sạch những món phiền não đó mà thôi. Nếu nhổ sạch được thì là Tiên là Phật, không sạch là ma là quỷ. Pháp tu chẳng qua là một phương tiện, cũng như ta đào gốc thì phải có cuốc xuổng vậy, người tu dù cho có pháp hay bao nhiêu, hay tu bao nhiêu năm mà không đoạn trừ được các phiền não thì cũng vô ích cho nên tu là cốt tu tâm luyện tánh sao cho trở nên người hiền lương đạo đức, chứ không phải tu để cho nhiều năm nhiều tháng đâu.
Đó là Ta khải thị sơ qua yếu lý của sự tu. Còn về học: Học là cốt để hiểu thông được đạo lý để mà làm chứ không phải học cho giỏi như thế gian. Học như Nhan Uyên ba tháng không rời đức nhân. Đức Khổng Tử đã nói giả ngã sổ niên tốt dĩ học dịch vô đại quá hỷ. Nghĩa là ước gì ta sống thêm vài năm nữa để học cho rốt bộ kinh dịch, để không có những điều lầm lỗi lớn. Thánh nhân học như thế đấy. Nếu học cho nhiều hiểu cho rộng, mà đạo đức không thực hành thì học cũng vô dụng cho mình cho người. Nhưng nói học để cho hiểu thì trong số chư hiền cũng chưa mấy ai hiểu. Cũng có người tuy chưa học bao nhiêu mà đã phát triển tính tự cao tự phụ, làm che lấp con đường tu hành rất có hại.
Về phần ăn ở: chư hiền còn ham thích những món ngon vật lạ. Có gì ăn chay mà còn dùng những thứ do khoa học chế tạo mà mình không hiểu chay hay mặn. Cái gì mắt không thấy thì không nên dùng, Vì khoa học chế tạo toàn là chất trượt, ăn vào người sẽ bị hôn trầm mê muội, giờ tu mà hôn trầm thì có hại hơn là giờ không tu. Suốt đời như thế mãi thì tu để làm gì cho uổng công. Lại còn có người chưa biết cử những món ăn có chất hôi gọi ngũ vị tân. Ngũ vị tân không phải là năm thứ cây mà tất cả thứ cây có mùi vị giống nhau, người tu ăn vào trượt khí dẫy đầy trong cơ thể nó làm não loạn tâm thần, còn trượt hơn chất mặn nữa. Trong Kinh Lăng Nghiêm, Phật dã chỉ cho môn đệ rất rõ ràng nếu người nào ăn nhằm dù có tài thuyết pháp đến ba Tạng Kinh thì chư Thần cũng lánh xa không thèm nghe, vì trượt khí nơi miệng bay ra rất dơ uế, tối ngủ thì ngạ quỷ đến liếm miệng, ta phải sống chung với ngạ quỷ thì tu sao cho thành được. Bây giờ đa số nhơn sanh sự tu hành bị trầm trệ là bởi trai giới không tinh nghiêm. Ta đã hy sinh đời ta, vì ta quyết dưa muối rau tương để đỡ lòng, mục đích là giữ tấm thân này cho được nhẹ nhàn thanh khiết, thì sao không biết cẩn thận để phải chịu lầm lỡ uổng phí sự tu hành một thời vô ý nghĩa. Ở: như thế cũng vừa rồi.
Ngày trước Ngô Cao Tiên Thầy của các hiền cũng ở thảo lư mà thôi, miễn là nhà đất Phật vàng là quý.
Mặc: từ nay đã kiểu áo sẵn rồi, nhứt thiết không được ai may kiểu gì khác nữa, người nào trái lệnh ngày trước khi ban áo thì phải tự giác quỳ hương sám hối. Không nên dùng đồ tơ lụa. Mặc chỉ cốt để che thân không cốt cho đẹp. Người tu còn khoe đẹp với ai, ngày xưa Tôn Bất Nhị giả điên xé áo cho rách rưới để dễ sự tu hành. Ngày nay chư hiền còn có ý khoe khoang như thế là còn bị nhiễm lục trần rồi đó. Căn còn nhiễm trần thì còn ở trong vòng sanh tử lục đạo.
Về sự đối xử giữa nhau: thì kẻ bề trên phải có đức khoan huệ. Khoan nghĩa là: đem lòng mình trang trải cho tất cả mọi người, mọi vật không phân biệt thân sơ. Lòng mình phải như bể cả. Bể là chỗ chứa tất cả những vật quý hay vật nhơ, vật nào bể cũng chứa được cả. Dù nhơ bao nhiêu cũng không thể làm đục được nước, mà ta thấy nước bể rất là trong trẻo. Người bề trên phải được các gương sáng của nàng Mẫu Sư nước Lỗ đối với dâu con, họ giữ vẹn giờ đã hứa với dâu con. Nghĩa là phải có lòng rộng rãi bao dung, có khi cùng nhau vui cười tỏ niềm tâm sự, cũng có khi nghiêm nghị để giữ thái độ người trên, tình thương phải được chan chứa. Tình thương nếu ở lòng thì không thật, mà phải bằng lời nói, bằng nụ cười, bằng sự cho chác phải công bình, không phân biệt thân sơ. Phải như gương người đàn bà nước Lỗ khi gặp giặc đuổi gấp một tay không thể bồng hai trẻ nhỏ, đành phải bỏ con ruột, mà chỉ bồng đứa trẻ của người gởi, phải có lòng hy sinh như thế mới đạt bậc làm chị làm mẹ mọi người. Ngày xưa Bình Nguyên Quân đem tất cả của tiền để nuôi hàng ngàn người sĩ khách, chỉ có một lời nói binh vực cho ái thê của mình mà sĩ khách đều bỏ mà đi cả, sau phải giết ái thê mới qui tụ được hiền sĩ. Bây giờ ta ở đây sống chung trong một đoàn thể tự làm lấy mà ăn, nương nhờ ở đạo hữu thì ta phải đặt vấn đề tình thương là trên hết, tình thương là một quyền năng vô tận, tình thương thi thố được là ở nơi đức huệ. Huệ là ban ơn. Người dưới sở dĩ mến phục người trên là bởi nhờ ân huệ của người trên ban rưới.
Ơn huệ là vật vô giá để thắt chặc tình thân giữa nhau kẻ bề dưới đối với bề trên đã trọng là chị là mẹ thì phải tuyệt đối phục tùng. Dù cho người bề trên có sai cũng phải lấy đức khiêm cung mà gián can đôi chút. Phải giữ cho trọn chữ kỉnh thành, nếu kỉnh mà không thành thật ở lòng thì hóa ra dối trá, giữ được các điều trên là nhờ ở công phu tu học. Công phu tu học sám hối là phần quan trọng. Nhờ sám hối mà thấy được tội lỗi của mình, nhờ sám hối mà tiêu khiên giải nghiệt, sám hối là sự dứt chừa những lỗi cũ, nguyện không làm những lỗi mới, công phu sám hối phải được thường xuyên, trong thời gian qua ta thấy sự sám hối cũng đã đem lại được một phần tu tiến đấy, nhưng cũng còn đặt lại vấn đề nếu không được liên tục phải quì hương xin tội trái lệnh, sự tu trì vì hoàn cảnh chật hẹp hay thiếu phần tổ chức. Tu sĩ về phần thi hành nội quy thì phải cố gắng, điều nào bất đắc dĩ chưa làm được thì mới xin chậm lại mà thôi, thi hành được hay không cốt ở người bề trên công bình gương mẫu.Từ nay đàn nữ có lệnh bế 6 tháng để ôn học lại những lời đã chỉ giáo mà chưa thi hành, và cũng để chứng lời xin của Huệ Minh Đức khi nào việc cần yếu thì có lệnh mới.
Thôi mọi việc đã trọn xong
Bần đạo ban ơn cho cả nam nữ
Bần đạo chào thăng ./.
BÀI : 92 CHỊ SAO RA VẺ CHỊ HIỀN, ANH SAO RA DÁNG THẦN TIÊN MỚI LÀ
Tịnh Đường, Tý thời, 8-10 Giáp Thìn (11-11-1964) Đại Đạo 39
THI:
Ngô thân tu luyện đắc thần thông
Minh diệu thượng thăng khắp cảnh bồng
Chiêu tập hiền nhân gầy đạo cả
Mừng ngày hội ngộ chốn Hoa Long
Bần đạo chào chư tịnh viên nam nữ.
BÀI:
Long Hoa môn đệ được gần Ta
Nghĩa bạn tình thương phải ruột rà
Trên dưới dưới trên hòa ái kỉnh
Mới là đồng đạo với đồng Cha
Đồng Cha đồng Mẹ khối linh hồn
Đồng dạy dỗ nhau những dại khôn
Chung cội Đạo mầu lo học tập
Rách lành chia xẻ cảnh hàn ôn
Ôn lại chuỗi ngày ở trước kia
Vì sao anh chị phải chia lìa
Khối tình đồng đạo đành chia rẽ
Đến nỗi ngày nay cảnh nọ kia
Nọ kia phi thị ấy phàm phu
Như thế làm sao gọi kẻ tu
Tu luyện tâm thân nhờ tịnh định
Tịnh rồi mới thể gọi rằng tu
Cho phép an tọa giữ tâm thanh tịnh,
Đời Mạt Kiếp họa tai chồng chất
Khắp hoàn cầu nhơn vật chịu chung
Binh đao thuỷ hỏa trùng trùng
Bao nhiêu cảnh khổ hãi hùng thãm thương
Muốn trốn tránh không đường mà chạy
Những họa tai muốn trảy khó ra
Dù cho kêu réo khóc la
Nghiệp căn gây tạo nõ mà trách ai
Đã thức tỉnh sao chưa tự hối
Mà mãi còn hụp lội biển mê
Đường Tiên thúc hối đi về
Vì mang danh lợi nặng nề khó đi
Còn nặng nghiệp tham si ái dục
Còn luyến phần hạnh phúc thế gian
Còn nhiều mối nợ cưu mang
Thê thằng tử phược buộc ràng thân tâm
Đời vì còn mê lầm nhiều nỗi
Đời vì còn tội lỗi quá đa
Chưa nghe lời phán của Ta
Một cơn thịnh nộ kêu la ích gì
Đời có gặp cơn nguy mới hối
Người đến ngày đền tội mới lo
Làm sao ai cứu giùm cho
Cứu cho nhờ ở lên đò sang sông
Sang để lánh bụi hồng thế tục
Sang để nhờ của phúc dựng xây
Sang mau để được ơn Thầy
Ơn Thầy cứu độ hội này thoát nguy
Nghiệp ác tạo đến khi phải trả
Chỉ còn phương pháp lạ của Ta
Mới mong nạn khỏi tai qua
Mới mong được cứu thoát ra khỏi vòng
Thương cho đời nằm trong cảnh khổ
Luật thiên điều khó chỗ đổi thay
Bao lần giáng thế bão bày
Bao lần khó nhọc ra tay dắt dìu
Đem cho đời tình yêu sự sống
Đem cho đời ơn rộng chở che
Nhắc khuyên người chẳng chịu nghe
Bão tu người lại dặt dè trớ trinh
Cứ mãi miết đem mình vào khổ
Chưa mấy người giác ngộ tìm tu
Mãi mê trong cảnh phù du
Để rồi chịu chết đền bù tội căn
Phải chi chịu ăn năn sám hối
Thì còn phương cải đổi dùm cho
Bây giờ nạn lớn tai to
Một phen hành phạt để cho hồi đầu
Hồi đầu tu niệm hưởng ân thiên
Tu được chở che ở Pháp Quyền
Quyền Pháp Trời trao người thánh đức
Ai mà gần gũi đặng bình yên
Yên vui trong cảnh tu hành
Khuyên trò gắng giữ chữ thành thủy chung
Bước tu nương níu nhau cùng
Ơn Thầy nghĩa bạn tương phùng hòa thân
Đã chung trong khối tinh thần
Làm sao cho được tình thân chan đồng
Như sen mùa hạ đơm bông
Sắc hương bay tỏa nực nồng bốn phương
Đạo đâu? Đạo ở tình thương
Tình thương được đượm Thiên Đường thế gian
Đường tu trên dưới luận bàn
Sống trong điển huệ ân ban của Thầy
Chung vui trong cảnh hiệp vầy
Hiệp vầy đạo đức dựng xây nhau cùng
Dưới trên lớn nhỏ kỉnh cung
Nên hư khôn dại ta cùng nhủ khuyên
Chị sao ra vẻ chị hiền
Anh sao ra dáng thần tiên mới là
Đừng làm anh quỷ chị ma
Còn sân còn hận thì là khó coi
Chị lành anh khó người noi
Người noi gương sáng theo mà học tu
Chị anh như thể lọng dù
Chở che những cảnh nắng thu đông hàn
Đã là gánh đạo chung đàng
Bước tu ta phải rập ràng cùng đi
Dù cho phải cảnh gian nguy
Một lòng một dạ có chi lo phiền
Đã là con Phật trò Tiên
Tình thương lẽ sống có riêng ai nào
Gắng tu gắng học đừng xao
Công phu công quả ta nào dám quên
Nhứt tâm tuân lệnh bề trên
Bề trên dạy dỗ chí bền vâng nghe
Người nên thì chớ nên khoe
Người hư thì phải dặt dè tiến tinh
Chung nhau trong khối đệ huynh
Nên hư ta phải tận tình dựng xây
Lo cho bước đạo đủ đầy
Được mình được bạn Mẹ, Thầy mới vui
Đừng cho da thịt phanh phui
Đừng cho mối đạo chịu mùi đắng cay
Từ đây tay bắt lấy tay
Bắt tay hòa hiệp chờ ngày hanh thông
Sao cho mối nghĩa đạo đồng
Tình thân chặt chẽ như bông chung bình
Sắc hương hương sắc đẹp xinh
Hòa chung một khối Đạo Huỳnh Trời Cha
Tuy chưa như thể ruột rà
Nhưng mà giữ được một nhà ấm êm
Về công việc xây dựng đạo nặng nhọc ở ban giáo pháp, việc làm phải chuyên cần tận tâm với bổn phận, tai mắt phải luôn luôn bên nhân sanh để nghe thấy những gì hằng ngày đã xảy ra, đặng kịp thời tìm phương xây dựng, phải thay phiên nhau kẻ ở người đi để có người điều hành công việc, cũng có người viếng an toàn đạo, giữa lúc nền chánh pháp mới được tái lập bao nhiêu công việc bề bộn ở dưới nhơn sinh, ban giáo pháp phải có trách nhiệm lo liệu, phòng khi việc chưa xảy ra, hơn là để khi xảy ra rồi phải khó nhọc mới hàn gắn được, tất cả mọi việc làm ban giáo pháp phải chỉ đạo hướng dẫn, cũng như chiếc thuyền ta có bơi thì thuyền mới chạy, không bơi không chạy đã đành, không khéo thuyền theo dòng nước mà trôi xuống nữa là khác, chỗ nào có phương tiện dẫn dắt họ theo đường chánh pháp thì cũng không nên bỏ qua cơ hội.
Về công việc tu tịnh của nhơn sinh ban Tịnh Đường, phải để tâm nhiều mới được. Làm sao nơi nào cũng có những khóa tu học để cho đạo hữu sống trong ơn tái lập của Thầy.
Khóa tu tịnh vừa rồi kể cũng có kết quả đấy, nhưng sự kết quả phải được luôn luôn theo dõi mới thành công, khóa đầu để rút kinh nghiệm nên số người phụ trách hơi nhiều, khóa sau nên sắp đặt lại để có người lo việc xây dựng đạo. Khóa này người có trách nhiệm trong Tịnh Đường, thì quá ít, người ở giáo pháp thì gánh qua nhiều, thành ra công việc giáo pháp dường như bị chậm trễ. Từ ngày cơ quan giáo pháp thành hình đến nay mà chưa có một giấy tờ chỉ đạo cho dưới làm thì công việc xây dựng làm sao tiến bộ được. Về công việc hành chánh chưa có đường lối rành mạch, từ nay tất cả mọi việc điều phải qua ban giáo pháp, ví dụ một người xin tịnh xin tu ban giáo pháp phải xét trước khi đưa qua Tịnh Đường,, Tịnh Đường, chỉ nhận không còn xét nữa. Mọi việc từ đây các
Hiền đồ phải cố gắng y hành để ngăn ngừa những kẻ cố tâm làm rối loạn hàng ngũ tu học của toàn đạo.
Thôi, đem châu trấn điển.
Đọc thông lệnh.
Được không gì thay đổi.
Về số người ăn chay sáu ngày tuy không được thọ pháp tu nhưng cũng được khuyến khích, đó cũng là bước đầu của con đường tu học đấy.
Sinh bạch…Người Tâm Châu, từ bỏ việc đời?
Từ bỏ việc đời là phải tuyệt dục và nhẹ bớt công việc thế gian, chứ kẻ tu tại gia thì cứ việc làm ăn như thường nhưng tâm thì tinh tiến trên đường giải thoát nghĩa là không ham danh chuộng lợi đó mà thôi.
Sinh bạch.. Lịnh Đức Chí Tôn dạy cách thờ nơi nhà Tịnh thất
Theo ý ta thì không nên thay đổi nhiều lần, nhưng cũng tùy theo các Hiền đồ, vì chi chi cũng là pháp tướng, đã nói tướng tức là đã giả, chỉ có tâm pháp mới thật mà thôi. Việc đó tùy chư hiền sắp đặt sao cũng được.
Sinh bạch…
Việc này các Hiền đồ bàn lại cho kỹ để cảm thông nhân ý rồi dâng lên kỳ đàn khác.
Sinh bạch… kệ
Cũng phải chờ đàn khác.
Đã hết giờ rồi thôi, Bần đạo chào chư hiền nam nữ.
Bần đạo ban ơn chung cho đó.
Bần đạo chào. Thăng./.
BÀI : 93 TINH THẦN HỘ TRÌ CHÁNH PHÁP PHẢI KIÊN ĐỊNH
Tịnh Đường. Tý thời, ngày 3-11 Giáp Thìn (6-12-1964) Đại Đạo 39
THI:
Quan cảnh trời đông đượm vẻ buồn
Thánh thần xúc cảm lệ sầu tuôn
Đế quyền Chánh đạo ngày tai biến
Quân độ người lành được trọn vuông
Bần đạo chào chư Thiên Ân chư đạo tâm có mặt. Bần đạo cho phép an tọa
BÀI:
Bồ đồ ban thưởng kẻ dày công
Chánh pháp dựng xây một chữ “đồng”
Mối đạo Kỳ Ba ngày tái lập
Bước đầu ở kẻ dọn gai chông
Gai chông dọn sạch tiến lên đường
Sức lực đủ đầy ở mến thương
Thương bạn thương mình thương đạo hữu
Đức “thương tròn” vẹn được tuyên dương
Tuyên dương công trạng kẻ công đầu
Ban thưởng ai người có nguyện sâu
Một dạ một lòng vì chánh pháp
Việc làm chẳng nệ đến mau lâu
Mau lâu là ở bước tu hành
Nếu được người người giữ tịnh thanh
Cơ đạo ngày thành đâu phải khó
Khó là còn bởi kẻ phui phanh
Từ ngày nền đạo được thị hiện nơi đây, một phần lớn cũng nhờ công đức của bao người đã có lòng vì công cuộc hộ trì chánh pháp.Nói đến hai chữ “hộ trì” Lão cũng không quên nhắc đến số người có mặt nơi đây,
chư hiền đã trải qua thời gian trên hai năm, chí thành một lòng chung xây cơ đạo. Cái công ấy kẻ ít người nhiều bản vàng nơi Thiên Tào được nêu rõ ràng tên tuổi.
Tên tuổi ấy đáng ra phải được luôn luôn tỏ sáng như Lão thấy cũng có khi tỏ hồi mờ là tại làm sao? Có phải là tại tâm người có lúc tiến hồi thối, lúc chơn hồi vọng.
Cũng vì những lẽ đó nên hôm nay Lão ghé lại đây có lời phân giải để cho chư hiền cảm thông lẽ đạo, để việc lập công bồi đức của mình được mười phần tươi đẹp. Ngày xưa có người chỉ bố thí một tấm vải một vài tiền mà được công đức vô lượng vô biên và được thọ ký thành Phật là ở tâm của người bố thí được trọn phần thanh tịnh. Họ vì lòng từ bi bác ái vô nhơn vô ngã, vô thọ giả chúng sanh mà bố thí, họ không phải vì danh vì lợi mà chỉ vì Đạo đức mà thôi. Họ đã thực hiện được câu “ ưng vô sở trụ nhi sanh kỳ tâm” họ làm mà không hề tưởng nghĩ đến công của mình, nếu làm mà tưởng nghĩ đến công thì công ấy đã mất rồi, có còn cũng chỉ ở trong hữu hạn làm sao mà được vô biên. Chỉ có tâm người trong khi bố thí vì lợi ích cho tất thảy chúng sanh không hề nghĩ đến mình, đến vợ con mình thì công đức ấy mới được viên mãn.
Giữ tâm thanh tịnh được ơn đầy
Chánh pháp bao người đã dựng xây
Hồng phước thế trần sau toại hưởng
Niết Bàn thanh phước hãy chờ gây
Chư hiền trong ban hộ trì đã thấy mình làm xứng với cái danh nghĩa của nó chưa?
Hộ trì không phải chỉ lo một phần về mặt tiền tài. Công việc quan hệ là ở nơi xây dựng hàng ngũ đạo đồ sao cho ai nấy cũng được đứng về hàng ngũ của chánh pháp. Nói đến hàng ngũ chánh pháp thì phải nói đến sự sống và tình thương. Từ ngày tổ chức hàng ngũ “dây bạn” đến nay công việc làm của chư hiền trải qua thời gian cũng khá lâu mà sao đến nay dưới trên chưa được mối dây thắt chặt còn rời rã, kẻ trên dường như không còn trách nhiệm liên đới với người dưới, có làm cũng chỉ lấy lệ mà thôi chứ chưa tha thiết với nhiệm vụ của mình phải làm, nói đến bạn mà giữa nhau không có sự thông cảm, không có một lần nào gặp nhau thì làm sao thực hiện được tình thương yêu để chung tay xây dựng Thánh thất kiểu mẫu. Thánh thất kiểu mẫu lúc này cũng dường như ít còn có kẻ nhắc đến nữa, làm việc như thế làm sao mong ngày hoàn thành được chương trình Trung Hưng Chánh Pháp. Đã nói Thánh Thất kiểu mẫu được thành thì công việc Trung Hưng tái lập cũng dễ có ngày thành tựu. Thánh thất kiểu mẫu không thành thì lấy đâu để cho mọi người trông cậy, nói Thánh thất kiểu mẫu mà hàng ngũ chức sắc còn non chức việc đạo đồ còn kém, các cơ quan thiếu người sáng suốt lãnh đạo, hàng ngũ nhơn sanh rời rạc rẽ chia, thì làm sao thực hiện được chương trình của Thầy đã định. Nói đến đạo là nói đến sự sống linh thiêng, mà tình thương chưa được đồng đều chan rưới thì mong gì có ngày thành đạo. Về phần tu của chư chức sắc đạo đồ cũng chưa được thực hiện, chỉ có một số chức sắc được để ý đến, còn bao nhiêu người trường trai chưa tuyệt dục hoặc 10 ngày, 16 ngày thiếu sự chiếu cố, từ việc tu cho đến công việc tổ chức liên hữu cái gì cũng chỉ làm được một ít, những người bề trên còn bao nhiêu người bị bỏ sót. Làm việc như thế tưởng cũng khó có ngày đi đến thành tựu được.
Muốn cho công việc xây dựng Thánh thất kiểu mẫu được hoàn thành ít nhất cũng phải có được những con người có tài có đức có lòng hy sinh vì nhiệm vụ và phải có tinh thần giải thoát. Có giải thoát được những gì ràng buộc lôi kéo của gia đình thế sự mới đủ điều kiện làm xong sứ mạng của Thầy đã ban, nơi mình đã thọ lãnh nếu mỗi người mang bên mình một số trọng trách mà cứ kẻ nào ở nhà nấy nặng nề về phần lo cho vợ cho con, thì làm sao công việc đạo có người lo liệu. Cũng vì thế nên mới có hàng ngũ hộ trì, hộ trì là một động cơ thúc đẩy làm cho trên dưới được hòa đồng, trong ngoài đều chuyển động.
Ban hộ trì là cái trục, trục đã chuyển thì tất cả đều chuyển theo , nếu trục đứng yên thì toàn bộ cũng theo đó mà dừng lại.
Này chư hiền ôi! Chư hiền là người sớm giác ngộ đạo pháp, đã quyết tâm chung tay xây dựng để cứu mình và góp phần trên công cuộc xây dựng đạo để cứu người mong ngày hoàn thành chương trình cứu độ của Thầy. Cái công đức ấy rất to lớn biết chừng bao, nếu đã làm mà làm không tròn nguyện lực thì cũng uổng cho cơ hội lập công. Sự lập công được hay không là ở nơi nhân duyên của mỗi người, chư hiền cũng đã rõ tất cả mọi việc ở thế gian cái gì cũng là ảo mộng.
(Đàn này thiếu hộ điển, nếu không sức đừng nên lập, độc giả không rành có nhiều sự trở ngại)
Quyết tu học lập công, thì phải một lòng thỉ chung như nhứt. Từ đây bao việc chưa làm được phải tích cực, người nào đã lãnh việc nào, nơi nào, phải lo canh cánh nơi mình. Coi cũng như ngày ba bửa đói thì nghĩ đến ăn, khát thì nghĩ đến uống, thì công đức mình mới chảy đến mọi người, mọi người mới được hưởng ở mình sự giao cảm, trên dưới được nối chuyền như luồng điện theo dây mà sáng; chư hiền thử nỗ lựctrên công việc làm, từ nay đến chung niên sẽ dâng lên một sự thành công cho Lão chỉ điểm.
Ngày chung niên sám hối năm nay các hiền dâng lễ chuộc tội bằng công quả xây dựng đạo, có như thế mới thiết thực trên sự sám hối, người ở thế gian không ai là không tội lỗi, tội lỗi trả được là nhờ ở sự lập công đó mới là của lễ đáng giá. Trung Thành làm xong được chương trình xây dựng Thánh thất kiểu mẫu thì công đức của ban hộ trì được chảy khắp mọi nơi, hễ chảy đến đâu thì công đức chư hiền cũng lớn rộng, cho nên việc làm thành công một chỗ mà công đức lan rộng mười phương, đáng lẽ năm nay là hoàn thành chương trình xây dựng Thánh thất kiểu mẫu để kịp thời giờ xây dựng các nơi, thế mà đến nay bao nhiêu công việc hãy còn dang dỡ cũng tại sức người quá yếu đuối, việc làm chậm chạp lơ là, nhưng cũng không phải vì Thánh thất Trung Thành mà làm trở ngại công việc xây dựng các Thánh thất.
Về công việc xây dựng các Thánh thất cũng phải song song tiến hành, về tổ chức “dây bạn” các Thất cũng phải kịp thời tiến hành. Có tổ chức “dây bạn” thì hàng ngũ nhân sanh mới được mạnh lành. Cơ giáo pháp nhờ đó mà được thực hiện, việc nầy hiền Sinh phải có trách nhiệm; về giáo pháp hàng ngũ chức sắc Chức Việc phải được kiện toàn trên dưới cho được suốt thông, phải có những khóa học để cảm thông đường lối chánh pháp, phải có những người giáo sĩ mạnh lành để xiển dương mối đạo, việc này hiền Hậu phải có trách nhiệm.
Về công việc tu tịnh của mọi người từ nay phải được tổ chức mạnh mẽ liên tục mở các khóa tu học cho các tầng lớp nhơn sinh, vì nhân sinh có được tu học mới hiểu thông được đạo pháp mới tiếp được ơn đức Thiêng Liêng, mới hưởng được cơ cứu độ, nếu nói cho giỏi làm cho hay mà không có công đức ở sự tu luyện thì cũng là vô ích cả, muốn cải tạo được nhơn loại cũng nhờ ở chúng sanh sự giác ngộ công việc tu hành, sự tu tịnh cũng phải tùy theo trình độ của nhân sinh, từ bực tu Tâm Châu, tu châu cho đến chỉ quán tùy theo đó mà tổ chức khóa hoặc ba ngày hoặc bãy ngày, tùy theo nguyện vọng của từng hạng người, miễn sao họ có tinh thần ham tu ham học, hồi hướng trên con đường chánh pháp là được, rồi tùy theo đó mà lần lượt đưa lên, từ thấp đến cao không nên đòi hỏi ở họ có những gì được như ý muốn của mình, như thế là làm ngăn cản bước tiến của đạo hữu, việc này hiền Cư phải thọ lãnh trách nhiệm, làm việc này phải có tinh thần phục vụ nhơn sinh như vua Hạ Vũ chín năm trị thủy ba lần qua nhà mà không ghé, có được tinh thần như thế thì việc làm mới đạt được thành công tốt đẹp.
Việc tu tịnh ở Trung Thành tùy theo đó mà phân công có người phụ trách, một vài người cũng đủ không nên bao nhiêu người cũng tập trung một việc rồi bỏ cả mọi việc. Tuyến Toàn chia nhau qua lại phụ trách xây dựng Thái Hòa, Trung Khánh, Trung Mỹ, Từ Quang, lúc này là lúc cần phải xây dựng nhiều tích cực trong thời gian xây dựng đâu vào đấy, chỗ nào cũng có bộ máy quản trị thì công việc được yên, được yên thì ta được rảnh rang, có gì đâu mà lo mà sợ.
Cũng vì nguyện lực của chư hiền mà Thầy đã trao cho một trọng trách, trao rồi không vì nặng nhọc mà thối thác, trù trừ. Người quân tử trông cho gặp thời gặp hội để thi thố tài đức của mình, Khổng Tử trải một đời muốn thi thố cái đạo nhơn nghĩa của mình phải chu du Lục Quốc để tìm lấy quan chức thế mà cũng chẳng có mấy nước biết được cái hạnh ……………..
( còn tiếp nhưng thiếu bài )
BÀI : 94 CẦU ĐẢO THÁNH THẦN PHẢI CÓ LÒNG CHÍ THÀNH CHÍ KỈNH
Tịnh Đường,Tý thời, 8-11-Giáp Thìn (11-12-1964) Đại Đạo 39.
THI:
Ngô đem pháp đạo độ quần sanh
Minh đạt nhờ nơi ở chí thành
Chiếu diệu hào quang đầy vũ trụ
Giáng thăng tế độ kẻ cao thanh
Bần đạo chào chư đẳng đẳng môn đồ. Bãi đàn sẽ tái cầu.
TÁI CẦU:
Trải đã nhiều năm giáng thế trần
Môn đồ thọ lãnh những hồng ân
Đàn trung thiết lập chưa nghiêm chỉnh
Bước đạo nhờ đâu gặp Thánh Thần
Thần Thánh giáng thăng có dễ gì
Đã đành Trời Phật dạ từ bi
Nhưng mà kẻ thế nên thành kỉnh
Không khéo môn đồ bị chỗ khi
Bần đạo cho phép tọa thiền nghe lời chỉ giáo.
Giáo hóa nhiều năm chữa trọn lành
Tu hành cốt ở giữ tâm thanh
Tâm thanh được hưởng ơn cao cả
Cao cả Hiền đồ mới rạng danh
Danh lợi làm chi mãi bận lòng
Chi bằng đạo đức gắng làm xong
Bước tu ngày tháng lo giồi luyện
Luyện tập sao cho được trắng trong
Trắng trong như thể bức gương soi
Mới được muôn người xúm lại coi
Coi thử những gì đầy tốt đẹp
Vừa lòng, muôn vạn cũng đem mua
Đem mua những thứ quý lành
Quý lành chi ở lợi danh thế tình
Đạo mầu mới thật đẹp xinh
Mới là vật báu Thiên Đình ban cho
Cho ai là kẻ biết lo
Chí tâm tu học để dò bước đi
Đi cho kịp hội kịp kỳ
Trống trường đã điểm ngày thi đến gần
Kẻ nào do dự phân vân
Long Hoa đại hội mất phần thưởng ban
Ai người còn tính còn toan
Thế tình còn vướng còn mang nặng nề
Thì là Thiên Quốc khó về
Khó về là bởi tâm mê hãy còn
Khuyên ai công quả mót bòn
Công phu ráng giữ cho tròn cho tinh
Giờ tu tắm gội điển linh
Tiếp ơn giáo pháp cho tình lặng trong
Giờ tu chớ có nghĩ mong
Gom thần vận khí để lòng không không
Tu mà nghĩ bắc lo đông
Tinh thần xao động thì lòng sao yên
Không yên khó được hống diên
Hống diên có được nhà Tiên mới về
Giờ tu còn hãy hôn mê
Sống trong cảnh thức đơn khuê sao thành
Lòng mà chưa được tịnh thanh
Thì là trượt khí lộng hành nơi tâm
Tu vầy nhiều tháng nhiều năm
Khác nào ánh sáng trăng rằm mây che
Giờ tu tai lẳng lặng nghe
Nghe theo chơn tánh để đè vọng tâm
Mắt thì quan sát kiếm tầm
Tầm đường vận khí dương âm giao hòa
Mũi thì hít lấy tinh ba
Châu thiên vận chuyển luân xa tiếp liền
Ý tình phải giữ lặng im
Chơn thần xuất hiện đi tìm huyền quan
Huyền quan đã được mở đàn
Tử sanh đã dứt Thiên Đàngg được lên
Trò ôi gắng lấy chí bền
Có bền bước đạo mới nên mới thành
Tứ thời trò giữ luyện phanh
Công phu được trọn ơn lành được ban
Đoạn lần những nghiệp trần gian
Gia đình thế sự bớt đàng lại qua
Nếu còn bận nghĩ việc nhà
Thế tình còn vướng chưa ra khỏi vòng
Người nào còn mắc ở trong
Thì là Phật quốc chưa mong được về
Ít nhiều còn ở cảnh mê
Con đường đạo pháp khó bề hanh thông
Dù cho nhiều của nhiều công
Lòng chưa yên tịnh chớ hòng gặp Ta
Tu hành trọn giữ chữ hòa
Hòa rồi mới được gần Ta dắt dìu
Làm sao trên dưới thân yêu
Thân yêu chỉ vẽ chuộng chiều lẫn nhau
Đừng cho lợt sắc phai màu
Gây nên cái cảnh thương đau não phiền
Đã là bạn Thánh trò Tiên
Con người sứ mạng Pháp Quyền ở bên
Giữ sao mọi việc được nên
Giữ tròn đạo nghĩa anh em bạn bè
Dại khôn lớn nói nhỏ nghe
Thương yêu hòa thuận chở che nhau cùng
Dễ chi có cảnh tương phùng
Đệ huynh tứ hải cọng chung một nhà
Ngày gần chớ để ngày xa
Ngày xa cũng bởi ít hòa kém thân
Liên Hoa gánh đạo trọng phần
Trên đường nhiệm vụ phải mần sao đây
Mối tình huynh đệ dựng xây
Dựng xây sao được đủ đầy tốt tươi
Sinh lo trách nhiệm độ người
Độ người được trọn vui cười hả hê
Mình nên chớ ngại người chê
Mình hư dẫu được vỗ về sướng chi
Hậu lo nhanh chóng bước đi
Bước đi được đúng có gì mà lo
Khuyên đừng dụ dự so đo
Con đường chánh pháp tiến cho đến cùng
Huệ Minh Đức trách nhiệm chung
Ơn Trời tiếp được hãy cùng lo xong
Lo mình thanh tịnh được lòng
Lo người được sống ở trong pháp mầu
Cư lòng được rộng được sâu
Lo xong nhiệm vụ đâu đâu độ người
Độ rồi mới được vui cười
Vui cười quả đạo tốt tươi rộng truyền
Tuyến tròn nhiệm vụ mới yên
Lo mình lo bạn vẹn tuyền cả hai
Nệ gì gặp cảnh gió mưa
Cứu người trò phải hết tài kinh luân
Toàn xong trách nhiệm mới ưng
Chưa tròn trách nhiệm vui mừng với ai
Đã là có đức có tài
Đức tài phải được tương lai cậy nhờ
Yến trò đã được thời cơ
Con đường đạo pháp cậy nhờ chỉ khuyên
Cùng nhau một khối nhơn duyên
Dưới trên phải được vẹn tuyền hòa thân
Bao người đã được thọ ân
Thọ ân sẽ có trọng phần nầy trao
Trao rồi thì phải làm sao
Làm sao cho được dồi dào của công
Bao người mong mỏi được trông
Đợi trông ta đến ẵm bồng cứu nguy
Trò ôi mở dạ từ bi
Cứu người độ chúng kịp kỳ Long Hoa
Về công việc cứu độ chư linh đã được ơn Thầy chấp nhận tùy theo căn nghiệp mà được vãng sanh hay tái sanh, sống giữa cõi đời tận cùng kiếp mạt. Bao nhiêu nghiệp quả lần lượt sẽ được trả hoặc bằng cách nầy hoặc bằng cách khác, tùy theo định nghiệp của mỗi người có thể cải tạo được là nhờ ở một công phu tu tập, một nguyện lực trọn lành thì mới được ơn cứu độ. Thầy vì lòng thương thấy nhơn loại sống trong cảnh đau thương mà đem đạo mầu để làm phương cứu độ, nhưng tai họa thì nhiều mà sự giác ngộ sám hối tội lỗi thì ít, ngày tai họa đến dù có động lòng thương xót vì định luật của thiên điều mà khó lòng tận cứu, bao nhiêu tai họa trùng trùng xảy ra đó cũng là ngày tận cùng để trả quả mà cũng là ngày để thức tỉnh cho bao nhiêu người còn đương mê muội tạo nghiệp ở trần gian đứng trước cảnh đời thãm khốc bổn phận cứu độ của các trò lại thêm nặng nề trọng trách hơn nữa, mọi người có đủ điều kiện để cứu giúp như: đói có gạo ăn, lạnh có mền đắp, đau có thuốc men sự giúp đỡ của họ đã đem lại một thành quả tốt đẹp mà các trò cũng đương mong ước, nếu mình làm được như họ thì khoái chí biết chừng nào, tại sao các trò thiếu sự nhận hiểu để cho việc làm của mình thiếu phần nhận thức, cái người ta có thì mình không, cái mình có thì người cũng khó tìm ra được, cái của mình là cái gì. Có phải cái đạo mầu mà Thầy đã ban trao cho các trò đó không? Cái công cứu cho người có ăn có mặc để xác thịt được no đủ mạnh lành, có được kết quả cũng chỉ cứu được cái xác xú bì tạm sống ở cõi đời mà thôi rồi đến ngày định mạng cũng phải chết, nếu chết mà không có đạo đức thì phải chịu cảnh khổ đời đời, còn đây các trò nơi mình đạo pháp có sẵn có cho mấy cũng không hết, các trò sao không đem ra mà bố thí cho người để cứu độ linh hồn cho họ được đời đời còn sống bất diệt, cái sự cứu độ này công đức có thể gấp trăm vạn lần so với sự giúp đỡ kia, sao các trò không lo tiến bước lên đường cứu độ chúng sanh mà còn ước mong những gì xa lạ, trong việc bố thí thì chỉ có bố thí pháp là công đức vô lượng vô biên nên Phật đã nói trong kinh Kim Cang: nhược hữu thiện nam tử thiện nữ nhơn dĩ thất bửu mãn nhãn nhĩ hằng hà sa số tam thiên đại thiên thế giới dĩ dụ bố thí nhược hữu thiện nam tử thiện nữ nhơn thọ trì tứ cú kệ dĩ tha nhơn thuyết phước đức thắng ư tiền phước đức.
Xem như thế thì công việc bố thí cho người bằng đạo pháp quan hệ biết chừng nào vì người ta đã được nhận lãnh đạo pháp để tu trì thì tai họa đói rét chết chóc cũng sẽ được tiêu thế là công đức của các trò làm một việc mà được tất cả, từ nay các trò theo y thánh ý của Đức Quan Thánh mà tiến hành trên công cuộc cứu độ chúng sinh thì phước đức sẽ được vô lượng. Một điều Bần đạo không được hài lòng ở các trò là mỗi khi có thánh ý trò nào cũng siêng đọc một vài lần rồi không chịu đem ra thi hành những điều đã chỉ dạy, cũng như những thánh ý đã dạy cho nữ tu sĩ có thi hành được bao nhiêu đâu, vì thế mà phải ngưng cơ còn các trò nơi đây đàn cơ thì ưng thiết lập cho nhiều mà thánh ý thì không chịu thi hành rốt ráo, khác nào như kẻ ca hát thích những vở tuồng mới lạ mà có khác gì từ nay các trò nên chú ý nếu không thì coi như trái lệnh.
Bổ túc câu chữ bài trước vì tóm tắc khó hiểu: Đức Khổng: đắc thời bổ quan kích thác,
thất thời ẩn thân tu kỷ. Có hiểu chăng? Học nho mà tệ thế sao? ( nghĩa là: gặp thời thì làm kẻ giữ cửa mà đánh mõ cũng nên làm còn không gặp thời thì lo ẩn mình mà tu cho tròn lấy thân, từ nay về phần y phục những trường hợp hội họp nên mặc y-sa để thị hiện Quyền Pháp mà cũng giữ được phong độ của người Hướng Đạo trang nghiêm.
Sinh bạch…
Không nên
Thôi mọi việc theo đó mà tiến tu
Bần đạo chào và ban ơn lành cho tất cả các trò Bần đạo thăng./.
BÀI : 95 MUỐN HÀNH NGUYỆN HOẰNG DƯƠNG CHÁNH PHÁP PHẢI HY SINH TẤT CẢ
Tịnh Đường,Tý thời, 8-12 Giáp Thìn (10-1-1965). Đại Đạo 39.
THI:
Ngô đàn thành kỉnh đón mừng Ta
Minh gợi đằng vân đến ái hà
Chiêu tập thiện duyên hồi cựu vị
Giáng thăng khó nhọc có chi nài.
Bần đạo chào chư môn đồ nam nữ có mặt nơi đây.
Các trò tọa thiền thanh tịnh nghe lời chỉ dạy.
Dạy dỗ từ lâu có những gì
Hiền đồ nam nữ gắng làm y
Y theo phép nhiệm truyền cho đó
Giữ trọn ngày thành có khó chi
Khó chi chỉ khó ở tâm thành
Lục dục thất tình chớ móng sanh
Bát thức chuyển thành ngôi tứ trí
Chơn thần xuất hiện tận Cao Xanh
Xanh xanh mờ mịt ấy cung Trời
Thanh tịnh chơn thần đến tận nơi
Diệt sạch trần căn nhờ tịnh định
Tiên Bồng thẳng bước dễ như chơi
BÁI:
Dễ như chơi trò ôi quyết chí
Chớ bận lòng suy nghĩ nọ kia
Công phu sớm tối chớ lìa
Muốn thành tiên Phật sớm khuya chuyên cần
Trót đã sinh cái thân tứ đại
Cái thân này chất chứa bẩn nhơ
Trần căn lưu luyến phỉnh phờ
Làm cho tự tánh lu mờ tuệ quang
Lũ ma chướng buộc ràng theo mãi
Khiến chơn tâm đành phải lấp vùi
Cảnh trần chác lấy sự vui
Vui trong giây phút lấp vùi nghìn thu
Đường đạo pháp khư khư gắn bó
Tứ thời chuyên chớ bỏ đó nghe
Bỏ đi chơn tánh lấp che
Đoàn ma lũ quỷ hiệp phe giựt giành
Thì làm sao vô sanh chứng vị
Thì làm sao độ kỷ cho xong
Muốn cho cá được hóa long
Trải bao khó nhọc mới mong đắc thành
Nếu trò nào luyện phanh chưa kỹ
Hay trò nào tâm chí lãng xao
Phải lo tinh tấn lên nào
Công phu được trọn ngôi cao được về
Được về Thiên Quốc mới là vui
Vui cảnh trần gian chịu dập vùi
Vùi dập sông mê và bể khổ
Muôn đời chơn tánh bị phanh phui
Đã biết trần gian cảnh não phiền
Trò ôi dứt sạch chớ gây duyên
Có duyên có nợ lòng thêm bận
Bận bịu làm chi phải đảo điên
Đảo điên trở ngại bước tu hành
Cái bước công phu khó luyện phanh
Phanh luyện sao cho lòng được tịnh
Thì là quả đạo mới mong thành
Mong thành để được về Cha
Từ đây trò phải thiết tha nơi lòng
Chuyện đời trò chớ ước mong
Con đường tu luyện cho trong cho ngời
Con thuyền giải thoát chèo bơi
Chèo bơi đến chốn đến nơi tận cùng
Để mà hưởng cảnh thung dung
Ham chi cảnh tục lao lung khổ sầu
Trò nào thọ pháp Tâm Châu
Pháp này đốn giáo chớ hầu dễ khinh
Pháp chi cũng cốt tâm mình
Tâm mình được định chơn linh sáng ngời
Tu mà bận nghĩ chuyện đời
Pháp mầu kinh diệu Phật Trời khó lên
Trò ôi gắng lấy chí bền!
Tu mình cho được để nên cho người
Đạo mầu vun quén tốt tươi
Bông đơm quả kết vui cười hả hê
Tu sao chớ để người chê
Tu sao thoát khỏi sông mê mới là
Có tu kỷ mới độ tha
Độ tha tu kỷ nguyện ta mới thành
Đời còn khổ não chiến tranh
Đời còn quyền thế lợi danh giựt giành
Trò ôi tu giỏi tu nhanh
Tu sao cho được đắc thành độ nhơn
Tu sao cứu được giang sơn
Đồng bào tổ quốc trong cơn đảo huyền
Nếu trò tu chứng Phật Tiên
Thì đâu còn chuyện đảo điên cảnh trần
Tu thành trò hưởng trọn ân
Đồng bào nhơn loại được phần hưởng chung
Hưởng chung công đức của trò xây
Là ở công phu được đủ đầy
Tâm nguyện bao trùm ra bốn cõi
Duyên lành quả tốt được từ đây
Từ đây công việc dựng xây
Giáo quyền giáo pháp đó đây mạnh lành
Người người đều được luyện phanh
Khóa tu khóa tịnh hoàn thành khắp nơi
Tiến mau tiến giỏi trò ơi!
Đừng làm theo chặp theo thời kể công
Bao người còn mõi chờ trông
Chờ trông pháp đạo sao không tận truyền
Nếu mà trễ hội trễ duyên
Thì người trách nhiệm chịu riêng tội tình
Nếu mà tu được phần mình
Phần người chưa trọn Thiên Đình chưa lên
Tình thương là cái móng nền
Xây mình dựng bạn chớ nên hững hờ
Chớ đừng bỏ hội bỏ cơ
Thiên giữ phất thủ họa chờ ở bên
Thời lai đồ điếu chớ quên
Việc nào người nấy phải bền phải lo
Lo thì phải giữ bo bo
Chớ đừng xao lãng để cho trễ thời
Mọi người trông đợi chiều mơi
Trễ giờ tu luyện Ơn Trời bao nhiêu
Khuyên răn chỉ dạy lắm điều
Các trò nam nữ noi theo thi hành
Bao nhiêu công việc xây dựng, các trò từ đây cố gắng làm cho xong. Đáng lẽ trong năm nay mọi việc đều được hoàn thành. Về phần tu, hàng ngũ nhơn sanh phải được mọi người tu tịnh nhưng đến nay cũng còn dang dở. Trò ôi! Nhơn loại đương sống giữa cõi đời quá đau khổ dở sống dở chết, nào tai nạn chiến tranh, nào thiên tai thủy ách, tai họa chập chồng như thế là bởi đâu? Có phải là tại con người gây ra đó ư?
Cái nghiệp báo từ bao nhiêu đời chồng chất, đến ngày Mạt Kiếp lâm đầu đều phải chịu cảnh trả vay vay trả. Con đường cứu vãn cho nhơn loại chỉ còn có một phương tu hành mà thôi. Nhưng tu như thế nào mới được cứu?
Có hiểu thông cái lẽ nhiệm mầu của trời đất không ? Tại sao khắp hoàn cầu đã có bao nhiêu tôn giáo học thuyết mà ngày nay phải có nền Đại Đạo Tam Kỳ Phổ Độ ra đời? Ra đời làm gì cho thêm nhiều sự suy nghĩ của nhơn loại? Vì các tôn giáo kia đã trải qua nhiều năm tháng do tay phàm canh cải làm cho thất lạc chơn truyền, nên người tu thì nhiều mà người đắc ngộ đạo pháp thì ít, lại còn cái họa tôn giáo chiến tranh, tôn giáo bị chính trị lợi dụng, tôn giáo là lợi khí cho người mượn để làm kế hoạch sanh nhai, rồi đến cái họa tôn giáo chia rẽ, tất cả những điều đó làm cho nhơn loại ngao ngán phân vân trên đường tín ngưỡng, người tu hành chỉ biết chạy đua theo ý muốn của loài người đã trở thành một lợi khí danh lợi tinh vi cho người mà thôi
Vì thế nên mới có nền chánh pháp ra đời đem pháp đạo vô vi mầu nhiệm ban truyền để loài người thọ lãnh lấy pháp môn mầu nhiệm ấy để lo tu hành. Tu hành cái nghĩa như thế nào? Có phải tu là sửa, hành là làm chăng? Sữa cái gì? Làm cái gì?
Đã từ lâu con người bị cảm nhiễm bởi vô minh phiền não tạo nên tam nghiệp thân, khẩu, ý
Thân gây ra tội dâm, sát, đạo
Khẩu gây ra tội ỷ ngữ, lưỡng thiệt, ác khẩu,vọng ngôn
Ý đã tạo ra tam độc: tham, sân, si từ bao đời bao kiếp phải chịu luân chuyển theo sáu đường mãi miết ở trong vòng tử sanh sanh tử, ngày nay Đấng Cha Lành từ bi thương xót đem pháp nhiệm mầu để chỉ đường dẫn lối cho loài người noi theo đó mà tu hành, chỉ rõ cho loài người thấy những tội ác đã gây muốn đoạn lìa phải nương theo đạo pháp.
Đạo pháp ấy chỉ rõ cho người thấy được bản giác chơn như tự tánh của mình là trong sáng trường tồn bất tiêu bất diệt, người với trời là một, sở dĩ người ở trong sáu đường là vì tạo nên nghiệp ác như trên đã nói. Bây giờ muốn về hiệp một cùng Trời thì phải nương theo đạo pháp mà tu luyện. Tu luyện là phương pháp đoạn trừ tất cả những loại phiền não, bởi tam nghiệp gây ra, chuyển vọng tâm bát thức trở thành tứ trí. Luyện sao cho chơn tâm được hoàn toàn thanh tịnh làm chủ được căn trần, một người như thế trăm ngàn vạn ức triệu người tu như thế thì cõi ta bà thế giới này còn đâu tai họa diễn ra nữa, còn đâu thấy cảnh khổ sầu, đã không khổ sầu tức là Thiên Đường Cực Lạc tại thế rồi đó
Con đường tận cứu Kỳ Ba của Thầy nếu bỏ phương môn tu luyện ra thì cũng không khác gì các tôn giáo xưa cũ kia.
Bần đạo rất thương cho đa số được sống trong nền tân pháp còn bị đen tối chưa thấy được con đường cứu rỗi của Ta, đã phải chung nhau đi theo con đường thanh âm sắc tướng, thật đáng thãm thương.
Chư hiền nơi đây có duyên phước được ơn Thầy cứu độ, lòng mình được tỏ sáng nhận thấy được con đường cứu chuộc của Thầy, thì các hiền phải cố gắng giồi luyện cho mình được thành, đồng thời lãnh phần sứ mạng cứu độ cho tất cả quần linh. Trễ một ngày cứu độ rất có lỗi, vì nhơn loại sớm tu một ngày thì Ơn Phước được đến sớm một ngày tai họa được giảm tiêu không ít. Việc làm không vì khó nhọc hoặc trở ngại mà ngã lòng.
Ngày xưa các Thánh Tông Đồ đi truyền đạo phải trải qua cảnh vạn tử nhứt sanh mà không hề thối bước, học trò của Phật sai đi hành đạo ở những nơi hung dữ trước mặt Phật đã dám trả lời những câu hỏi của Phật:
- Nếu con đi độ người người chưởi mắng con thì sao? Họ chưởi mắng mà không đến nỗi đánh đập thì cũng còn tốt
- Nếu họ đánh đập thì sao? Nếu đánh đập mà không đến nỗi giết chết cũng còn tốt.
- Nếu giết chết thì sao? Tức họ giúp con thành công trên đường Đạo…
Tôn giáo nào cũng có người hy sinh vì Đạo nghĩa như thế, mới mong ngày thành công trong công cuộc cứu độ cho loài người, chứ cứ sợ khổ sợ nhục, sợ chết thì làm sao tròn được bản nguyện của người Bồ Tát.
- Về việc truyền châu 54, y theo lệnh trước mà truyền.
Cư bạch…thề nguyện thọ châu…
- Có thệ được thì người thọ lãnh có lòng lo sợ mà tiến trên sự tu hành, cũng có lợi và được sự gia hộ của Chư Thiên.
Cư bạch…bài “Chuyển Linh Châu”
- Nam Cực Tiên Ông thì muốn có bài “Chuyển Linh Châu” nhưng Ta thì bài đó cũng không ngoài ý nghĩa của Bài Kệ Châu đã ban truyền lâu nay, nhưng dài lời khó học thuộc. Bây giờ nên dùng Bài Kệ Châu cho tiện để khỏi có nhiều bài phiền phức, nếu sau có cần sẽ hay.
Bây giờ cứ theo đó mà thi hành đạo cốt ở tâm, tâm thanh tịnh thì pháp nào cũng hiệu nghiệm cả.
Về phần tu tịnh Trung Thành cũng như các Thánh thất khác phải liên tục mở các khóa tu không nên chậm trễ.
Về sự nhập tịnh miễn phần xin keo chỉ có đơn xin nhập tịnh, chỉ xin keo thọ pháp Tâm Châu mà thôi. Để tận cứu độ. Các hiền nghĩ sao?
Cư bạch…
Con đường xây dựng Trung Hưng Chánh Pháp nếu tất cả đạo đồ không có sự tu học thì lòng người không sống dậy, Ơn Phước không đến, thì phải cũng khó mà làm xong được sứ vụ, chư hiền cố gắng làm xong Ta sẽ ban ơn cho.
Cư bạch…
Sám hối là một pháp môn chuộc tội, mọi người đều phải luôn luôn sám hối không trái cả.
Cư bạch.. Pháp giải oan
-Nên hành pháp giải oan thì tốt hơn.
-Pháp nào? Linh bất linh tại ngã, thì pháp nào cũng được, cốt là ở lòng chí thành của người thọ pháp và tâm đức của người hành pháp mà được trọn cứu.
Sinh bạch… quyền Đầu Họ lãnh pháp tứ bửu thì pháp giải oan nhà tịnh có thể thi hành không?.
-Trong lúc nền đạo còn ở trong vòng khảo thí cũng nên tránh thì dùng pháp tẩy tịnh cũng được.
Sinh bạch…
-Ở đây dâng lễ cũng được, sau 8 tháng nếu để cho có sự thủy chung và đi lại thuận tiện thì nên vào trong đó càng tốt, nếu trở ngại thì xin chuẩn nơi đây.
-Hôm nay Ta cũng từ bi chỉ cho tu sĩ một đôi việc, đáng lẽ có lệnh bế cơ thì không có sự chỉ dẫn, nhưng thấy sự khảo đảo đưa đến có phần nặng nề nên Ta cũng để lời nhắc nhở.
Công việc chỉnh đốn chư hiền đã có một chương trình gì chưa?
Sinh bạch…
Như thế cũng tạm được, về phần hộ trì thì không nên ở một người, mỗi người tùy theo khả năng mà phụ trách. Công việc học tu, nhưng Tuyến chủ việc huấn học coi như kim cả hộ trì để giúp cho Yến trên mọi việc, còn tất cả là ban hộ trì; hộ trì đây không phải trực tiếp về công việc làm mà tinh thần nhiều hơn khi nào có cuộc hội họp thì có mặt ban hộ trì để góp ý xây dựng hay có việc gì xảy ra gia trưởng yêu cầu giúp đỡ thì ban hộ trì có ý kiến để gia trưởng thi hành, nên tránh sự lạm quyền gia trưởng, nếu muốn giáo dục cho một tu sĩ nào thì nên góp ý cho ban huấn học hay gia trưởng để tránh sự đa quyền đa ý gây sự vấp phải tội lỗi cho tu sĩ vì tu sĩ là người lâu nay hay cậy dựa ở người bề trên, có thể làm trở ngại ít nhiều trên công cuộc xây dựng. Đáng ra phải hoàn toàn độc lập nhưng vì còn yếu ớt, chư hiền phải khéo léo, mọi việc làm không khéo giúp đỡ không nên việc mà thêm phần rối loạn; có gia trưởng không?
Sinh bạch…
Bây giờ phải có gia phó nhưng cũng có sự phân quyền rõ rệt việc làm khỏi trở ngại theo Bần đạo thì gia trưởng quyền hạng nhiệm vụ theo nội quy đã quy định, nhưng phải nặng về phần lo tu lo học, lo cầu nguyện nhiều hơn. Yến cũng đã có tuổi đường tu không còn bao lăm phải để tinh thần tu cho mình được trọn rồi thì sự cứu độ cho tu sĩ là một công việc có kết quả. Đáng ra phải có một nơi ăn ở đặc biệt, phải được tu sĩ săn sóc cẩn thận coi như bậc đại đức của tu xá, không nên quá gần gũi; phàm ở đời hễ xa nhau thì thương yêu tha thiết, gần nhau thì hay đụng chạm lẫn nhau, luật pháp phải được thi hành, nhưng cốt ở tình thương yêu. Tử Cao nắm luật ra lệnh chặt chân kẻ tội phạm vì lòng thương kẻ có tội, mà sau được kẻ có tội cảm thương cứu nạn, vì tội tánh không thật, người nắm kỹ luật cốt làm sao cho người được giác ngộ chứ không phải ở chỗ hành phạt, đó là nói tinh thần thương yêu bao dung tha thứ của người nắm luật, chớ việc thi hành nội quy phải được tôn trọng triệt để. Vì luật lệ rất quan hệ cho mọi tổ chức cho công cuộc xây dựng cá nhân của con người. Ngày xưa Phật đã nói: “ Sau khi Ta nhập Niết Bàn thì các ngươi nên coi giới luật mà làm theo cũng như Ta còn tại thế” tu sĩ lâu nay sự tu hành còn chễnh mãn, tư cách đạo hạnh chưa được vẹn toàn là vì chưa ở trong khuôn quy luật, quy luật là một món báu để giúp cho mọi người nói chung, tu sĩ nói riêng trở nên người hoàn toàn đạo đức, vì có mấy người có sự giác ngộ mà phải nương nhờ quy luật để rèn luyện lấy mình. Bây giờ Bần đạo hỏi tất cả tu sĩ có đồng ý thi hành nội quy không?
Tặng bạch…xin tập sự lần
Trúc
Trung
Lực xin tập sự
Hồng
Mận
Như thế tinh thần cũng chưa được mạnh, tại sao? Vì đã mang danh là tu sĩ trải qua thời gian cũng đã lâu, thế mà ngày nay coi như mới nhập tu xá. Nhưng ta cũng từ bi thể theo nguyện ước ,nhưng phải thời gian bao lâu mới được?
Tặng tập sự ba tháng
Được, nhưng trong thời gian này phải có người phụ trách theo dõi về việc thi hành nội quy để thấy được những điều làm được và những điều còn khiếm khuyết. Bây giờ đặt cho Thanh phụ trách có được không?
Thanh bạch, không đủ sức theo dõi.
Có sổ theo dõi, cứ mỗi tuần thì kiểm điểm một lần những sai quấy nếu có thì cũng lúc đầu chỉ nói chung để tự giác ngộ ăn năn sám hối, việc này muốn được trọn thì nhờ ban hộ trì thay đổi giúp ý, kiểm điểm mục đích để xây dựng chớ không phải để chỉ tội, làm sao người có lỗi chỉ một mình mình biết thôi mà người có lỗi cũng rất vui mừng theo tinh thần tự giác tự nguyện sám hối, bửa đó gia trưởng cũng như các ban, tu sĩ tỏ tinh thần thân thiện mật thiết cởi mở tất cả những gì giữa nhau mà chưa được thông cảm, nếu điều kiểm điểm mà không đem lại cho nhau một thành quả tốt đẹp nghĩa là mọi người trên dưới phải được vui mừng cảm thông nhận hiểu, mỗi tu sĩ cũng nên có một sổ tự xét mình, ngày xưa các bậc thánh hiền như Tăng Tử còn phải nhứt nhựt tam tỉnh ngô thân, Trình Tử phải dùng đậu đen đậu trắng để kiểm điểm thiện ác, Viên Thủ Nhân phải dùng chiếc quan tài để làm điều lo sợ cái ngày chết trước mắt của mình.
Về phần sám hối thì mỗi tháng hai ngày, ngày đó phải được dành riêng cho công việc sám hối sau khi đọc xong mỗi người về tọa thiền tại điện nghĩa là đem kinh ra thanh tịnh để kiểm điểm những tội lỗi trong Thủy Sám đã vấp phải như ba nghiệp: Thân, khẩu, ý có còn vấp phải không? Phải làm theo 7 điều thù thắng: là tủi hổ, e sợ, chán xa, phát tâm bồ đề, oán thân bình đẳng, biết ơn Thầy Mẹ Sư Hữu, quán tội tánh không thật.
Lâu nay việc sám hối tuy có làm nhưng dường như lấy lệ.
Phần gia phó thì nặng về công việc vật chất nhiều hơn.
Tất cả mọi việc nếu tu sĩ cố gắng làm được thì sẽ có lệnh đến ban khen và chỉ điểm thêm mọi việc.
Về việc tu xá có gì hỏi không?
Yến bạch…
Về quyền hạng nhiệm vụ Yến thấy sao?
( theo sự chỉ dạy)
Có vui lòng hay không ? Có gì trở ngại cứ nói thật.
Yến bạch:vui lòng.
Gia phó thì giao cho Đơn tự đảm nhận có được không?
Yến bạch… Ơn trên chỉ dạy đệ tử xin vâng theo.
Còn các ban thì sao?
Yến bạch phân công
Việc tu: Thanh
Việc làm: Tặng
Việc học: Trúc
- Thanh Trúc thì được đấy. Còn Tặng còn phải hỏi ý kiến; Bần đạo thấy về phần khả năng của Tặng thì rất xứng đáng, nhưng lâu nay có sự thiếu thông cảm giữa nhau, nếu có người thì để cho Tặng nghỉ thời gian cũng được nhưng mọi việc muốn cho có ý kiến chung phải được sự đồng ý của đôi bên. Bần đạo chỉ soi dẫn đó thôi còn phải tùy theo việc làm của tổ chức mà sắp đặt.
Tặng bạch… xin nghĩ thời gian để tu sửa
Thôi tùy theo tinh thần giác ngộ của mỗi người theo đó mà sắp xếp, Bần đạo ban ơn lành cho chư hiền nam nữ.
Trấn châu…
Đây là kết quả của việc xây dựng luyện châu của các hiền, Ta ban khen cho đó.
Thôi Ta chào ./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét