CHÂU
THƯƠNG ĐẠI ĐẾ. Chào chư vị, khá thành tâm nghiêm Đàn tiếp lịnh QUAN THÁNH ĐẾ
QUÂN. Ta chào lui.
TIẾP ĐIỂN:
QUAN san muôn dặm một tay phò,
THÁNH trí thương đời chẳng ngớt lo;
ĐẾ mệnh có riêng gì Hán, Thục,
QUÂN minh dân phục đáng nên trò
Chư Hiền
đệ ôi! Nói đến hai chữ Đại Đạo, ai nghe qua không vội mừng! Mà than ôi! Ai nghĩ
kỹ lại, đừng nín khóc mới nên cho!
Than
ôi! Đã lắm phen rồi, Thần, Tiên hết sức, thiếu chút nắm tay mà chỉ, thì sự đã
cùng phương. Ôi! Than ôi! Từ ngày Trung Kỳ giáo Đạo, Lão những tưởng cơ quan vĩ
đại sau này cậy có nhân tài... Là ai? Là Trung Kỳ đây! Than ôi! Hai chữ Trung
Kỳ mở rộng mấy năm nay rồi, có khác chi Nam Kỳ!
Nam, Bắc, Trung ra thế cũng đồng!
Nỗi này ai hỡi có hay không ?
Nóng lòng vì Đạo quên ăn ngủ,
Mưu cuộc nhân sinh đến đại đồng!
Than ôi!
Nói mà không hành gẫm có ra chi! Chẳng khác nào một đám dân đang đói lạnh mà ta
hẹn rằng: “Rán đợi một ngày mai này ta sẽ cho các ngươi no đủ”. Ta thật tâm mến
Đạo thương Đời, thương các ngươi đây! Cười... Nói như thế mà cơm ta ta ăn, nhà
ta ta ở, việc ta ta làm, ta chỉ duy tâm, nghĩa là có cảm động chút lòng thương
cũng đủ công quả rồi. Ôi! Than ôi! Đạo là thang thuốc cứu đời, một phần là tinh
thần, một phần là vật chất, thế mà kẻ cứu đời, thương đời như thế, nhân loại
còn mong chi!?
Ai từng mà đợi, đợi mà trông,
Đợi mãi rồi ra luống bận lòng;
Lòng sắt dạ son vì nghĩa vụ,
Có người lo Đạo, mến Đời không ?
Giờ
phải tìm một phương thực tế, kêu gào cả nhân sinh góc bể chân trời, cùng Nam,
cực Bắc, ai là kẻ vì nhân sinh, vì nghĩa vụ, đưa tay dắt lấy mà gợi thử tinh
thần cương quyết vì Đạo, vì Đời, dù cực khổ cũng cam tâm, mà tổ chức cho thành
cơ quan thực tế. Hỡi các Hướng đạo, Đời ra thế ấy, chỉ mong chờ Hướng đạo, vậy
thì nhiệm vụ đối với Đời là một gánh nặng oằn nơi vai các Hướng đạo. Vậy thì
các Hướng đạo ít nữa phải quên mình, lấy công tâm mà hành sự, dù cho ai còn, ai
nghỉ, việc chả biết sao chừ, dạy đã rồi, bảo đã rồi! Ai từng việc khó mà than
thì làm sao mà nên cơ nghiệp cho nhân sinh đặng. Các Hướng đạo đã rõ rồi. Kỳ
này phải bươn chân cho kịp gót Thần, Tiên. Lão Thánh Quân này cũng đại nguyện
sẽ trực tiếp với nhân sinh mà lo bồi bổ cơ Đạo. Ôi! Lão hết sức đã lắm phen nhắc
nhở. Chức Tổng Lý này thật hổ với nhiệm vụ đương vi. Ôi! Ai có rõ chăng? Giờ
đến thời kỳ hoằng khai Chơn Đạo,
không còn ẩn nhẫn mà đợi gì? Các nơi nhân sinh đã tâm thành thì đặng phép lập
Thiên Bàn để lo qui nguyên nhân loại. Ít nữa một chúng sanh nên độ đặng 12
người gọi là công quả ghi vào nơi Thiên thơ.
Vậy
giờ cho mở các Thánh Thất như Bảo Tế, như Đức An. Thế mà cần nhất các Hướng đạo
phải lo điều đình chỉ vẽ cho nhân sinh nơi ấy biết cách hành Đạo nghe!
CỰ,
Hiền ôi! Sinh ra ở đời là một lợi khí của xã hội, thà trơ trọi như cục đá mà
khỏi tốn ăn, tốn mặc, còn như con người thì lại báo hại trăm phần. Thế mà tuổi
thanh niên một buổi một qua, nếu chẳng bươn bươn thì sắp đến tuổi già còn mong
chi hữu dụng đó Hiền, Hiền phải biết đó mà lo phận sự cho đời. Như Đức An mà
đổi thành Thánh Thất thì Hiền có đủ sức hành sự không? CỰ bạch: “Đủ sức”. Như
Hiền đủ sức thì Đức An đổi thành Trung Nguyên Thánh Thất, còn Bảo Tế đổi là
Trung Hòa Thánh Thất đó nghe chư Hướng đạo.
ĐỐC!
Nơi Vĩnh Quang phải lãnh lấy phận sự mà lo cho hoàn toàn. Đời ra thế, nhân sinh
ra thế, nên chi Tôn giáo phải làm một cách thực tế mà độ rỗi nhân sanh trong
cơn tai trời ách nước.
Các
Thánh Thất ngày hôm nay mở rộng ra cả, nghĩa là để cứu lấy nhơn sanh một cách
thực tế, rồi sau sẽ tùy duyên, chỗ nào ít nhơn sanh chưa đúng sẽ dời đi cho hợp
theo thời đại đó nghe, mà cần nhất một điều là phải tùng nhất luật, chẳng đặng
hành sự sai nhau một mảy may gì, mới mong cơ qui nguyên phục nhất. Các nơi đều
phải giảng Tân luật, các Hướng đạo phải thân lâm đến các Thánh Thất. Còn Thiên
Bàn thì được phép lập ra nhiều, song mỗi Thiên bàn thuộc về Thánh Thất nào cũng
phải phân biệt rõ ràng nghe các Hướng đạo. Lo nộp sổ sách cho kịp ngày giờ.
Còn
sau đây, nói qua cơ thực tế của Đạo đáng làm bằng cách nào?
TRÁC
bạch: (…)
Hiền
thử nghĩ Đạo sinh ra gặp phải hoàn cảnh khác nào như nước vào hồ, tròn méo cũng
vừa, song gặp cơ nước tràn, sẽ tràn ra bốn phương tám hướng. Ấy thế mà hôm nay
cách tổ chức có một hai điều, coi tuồng như bá Đạo đó Hiền. Nhưng Hiền cũng
biết rằng: Kẻ quân tử dù phải ăn mặc như tiểu nhân hay nói lời nói tiểu nhân,
song bản chất quân tử vẫn là quân tử vậy! Cười...
Giờ
muốn nói hai chữ thực tế, ít nữa phải nói qua việc Nông, rồi chừng nào Nông
viện khuyếch trương được, sẽ tìm cách mới mẻ hơn mà tổ chức theo phép Tỉnh điền
của Mạnh Tử, thì mới có cách cứu trợ hạng bần dân lao động mong bước đến con
đường đạo đức, học thức. Thế mà ngày hôm nay chưa có Nông viện! Theo ý Lão; Các
Thánh Thất nào có thể khuyếch trương điền địa thì nên tổ chức 5, 3 mẫu, nhiều
chừng nào hay chừng ấy, chừng đó gọi là công điền, ruộng chung của nhơn sanh,
cũng xin công quả như phép tỉnh điền kia vậy. Ví như 9 ngày, xin một ngày, còn
8 ngày của nhơn sanh. Cậy công đó mà làm ruộng đó. Khi thành hoa lợi rồi thì mỗi
Thánh Thất có một công khố, tức là kho riêng của Thánh Thất mình để thu hoạch
tàn trử vào đó đặng lo cứu trợ cùng các món chi tiêu trong Thánh Thất hoặc
Thánh Tòa bao nhiêu cũng tùy đó vậy. Được như thế mới khỏi nạn can liễm vào
nhơn sanh.
Nhân loại than ôi! Mãi cứ than,
Thảm thương lắm nỗi nạn cơ hàn!
Lỡ cười lỡ khóc cho đời sống,
Sống mãi trên đời, sống rất oan.
Phận sự bương lo các đệ ôi!
Oằn vai gánh nặng thế cam rồi;
Bóp lòng chờ đợi nơi nơi hiệp,
Hiệp sức Trung Thành há bỏ trôi.
Trôi lửng đửng
không bờ không bến,
Ghé thuyền vào
đợi bến vương tân;
Than ôi!
Xa thiệt chẳng gần,
Than ôi! Vời vợi muôn ngàn tăm tăm.
Nhìn nhơn loại
khôn cầm lụy đổ,
Đoái tàn linh
đau khổ trăm chiều;
Linh tàn
lắm nỗi chắt chiu,
Than ôi! Ai dắt ai dìu cho ra.
Ra bể khổ để mà
tội nghiệp,
Nghiệp trầm luân
mãi kiếp đeo mang;
Hỡi ôi!
Ôi hỡi linh tàn!
Thương người ghé lại trung đàn nhủ khuyên.
Khuyên nhơn loại
tâm thiền vì Đạo,
Công càng dày
thì quả càng cao;
Lời vàng
tiếng ngọc đã trao,
Ở đời phải biết thấp cao mà tìm.
Tìm thử lại
tự kim chí cổ,
Bao nhiêu
lần phổ độ nguyên sanh;
Thế
sao mà cũng tan tành,
Cũng vì Hướng Đạo không thành tâm chi!
Sao mỗi đời, mỗi
suy, mỗi sứt,
Càng lâu ngày,
càng nứt, càng sanh;
Sanh
ra cái bệnh tam bành,
Khuấy đời hư hoại mà
đành lòng ư?
Hỡi than ôi! Bao chừ yên đặng,
Đặng cho rồi lập sẵn cơ quan;
Giờ nay Lão ghé lại Đàn,
Vài lời nhắn nhủ, ít
hàng dạy khuyên.
Hỡi than ôi! Thần, Tiên, Thánh, Phật,
Vì ai mà quên mất vị ngôi;
Vì ai mười mấy năm trời,
Giáng cơ dạy Đạo khuyên
đời lo tu.
Thôi. Lão chào lui./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét