THI
Hổ thầm chung chịu gái Nam bang,
Máu đỏ đầu đen cũng giống vàng;
Mất nước vì tình đâu hiếp đáp,
Con hư bởi mẹ, há hàm oan.
Trai bồi xã tắc, trai bao kẻ,
Gái chỏi non sông, gái mấy nàng;
Biết được tài nhà, ra trị nước,
Vợ ngoan gánh vác giá chồng quan.
TRƯNG TRẮC THÁNH NƯƠNG. Chào chư Thiên mạng, chư Hiền nữ. Giờ này Ta đến đây để tỏ qua vài câu chuyện. Chư Hiền nữ ôi! Ta đã dạy rồi mà chư Tín nữ có người nào bằng lòng cho Ta chung sức lập Liên Đoàn Nữ Phái chăng? Cười.... sao? Tịnh đàn đâu đó, trật tự, tiếp nghinh Thánh Mẫu. Ta chào lui.
THI
Phận gái linh đinh giống nước bèo,
Lớn ròng muôn kiếp vẫn đeo theo;
Thảm thương, bánh méo vì khuôn méo,
Chẳng đặng con lân, bởi mẹ mèo.
Nước trị, nhà an, đền đáp mãi,
Mẹ hiền, con thảo rán noi theo;
Châu Khương: Muội Hỷ nên hư đó,
Ôi gái! Gái ôi! Rán chống chèo!
VÂN HƯƠNG THÁNH MẪU, chào chư Tín nữ. Bần Nữ thọ mạng Diêu Cung đến đây tỏ đôi hàng cùng chư Tín nữ. Tín nữ à! Liên Đoàn Nữ Phái, Bần Nữ rất mừng vì cũng đã gần thành lập. Vậy từ đây chư Tín nữ khá tiến hành cho kịp lời Ơn Trên đã dạy như mấy Đàn trước. Chư Tín nữ rán tận tâm, tận lực sẽ có TRƯNG TRẮC THÁNH NƯƠNG giúp tay cùng chư Tín nữ. Theo ý Bần Nữ thì Liên Đoàn Nữ Phái Chi nhánh phải tổ chức một cách thực hành. Như vậy chớ mỗi khi nhóm hội phải có Hướng đạo, chẳng đặng gọi rằng Liên Đoàn Nữ Phái thực hành một mình, Đạo nghĩa là cơ quan phục nhứt, thì mỗi mỗi việc gì cũng phải có ban Hướng đạo. Nếu không có ban Hướng đạo thì chẳng khác chi một nước mà có hai chính phủ bao giờ. Bần Nữ cho an tọa.
BÀI
Đêm thanh vắng, mùi nhang phảng phất,
Động Diêu Cung lật đật ra đi;
Vén mây, lướt gió, ngại gì,
Muốn tròn bổn phận, tuân y lời truyền.
Đến Trung Thành, đôi hàng phân tỏ,
Tín nữ ôi! Biết rõ lời Ta;
Vì sao người vẫn đắm sa?
Phải vì danh lợi, hay là duyên xưa?
Ôi! Ở thế dầm mưa dãi gió,
Biết đến rồi, cũng khó ngồi dai;
Nhìn đời Mẫu luống than dài,
Người ơi! Người biết Bồng Lai đâu người?
Biết đã hẳn, chớ lùi, chớ thối,
Biết đã rồi, khó nỗi khôn bươn;
Đời ôi! Kìa mộng huỳnh lương!
Sớm còn, tối mất, tang thương lẽ Trời .
Mẫu đã lắm cạn lời sau trước,
Biết là hay, là phước, là duyên;
Không tu thân thảm, thân phiền,
Đố ai có biết oan khiên thế nào?
Thế gần đến binh đao, khói lửa,
Biết ai lo, ai chữa giùm cho?
Đời ôi! Sao nỡ chẳng lo,
Đành ngồi như vậy, trao cho ai kìa!
Ôi! Thảm bấy phân chia thời cuộc,
Chỉ nhờ tu kiếm chút nhơn duyên;
Họa may thoát khỏi não phiền,
Họa may phản bổn, hoàn nguyên vị mình.
Trông đến bấy, càng kinh càng sợ,
Nhắc đến đời, khó thở ra hơi;
Ai ơi! Khá nhớ những lời,
Tiên Bang, Diêu Điện, đứng ngồi không an.
Lời MẸ dạy lo toan bớ nữ!
Lập Liên Đoàn khởi sự hành y;
Muốn nên phải gắng mà thi,
Thi công quả đó, gặp kỳ Tam nguơn.
Trò độc giả, nhiều cơn đã dạy,
Chữ viết xong, trò hãy đọc mà;
Cớ chi chưa viết thốt ra?
Thiệt là đáng phạt, đáng mà, Ta không .
Còn một nỗi Tiên Đồng nhọc sức,
Khá cạn lời bức rức lắm thôi!
Mấy lời Mẫu dạy đấy rồi,
Quê xưa lần gót, Mẫu hồi Tây Cung.
Bần Nữ chào. Thăng./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét