Thánh Tịnh Thanh Quang, ngày 24-5-ĐĐ.13 Mậu Dần (21-6-1938)
THI
THỂ tất lòng em Chị giáng đàn,
LIÊN đài cứ mãi dạ buồn than;
TIÊN cung đâu có đành yên dạ,
NỮ phái khuyên em tục chớ màng.
Chị mừng các em. (Các em phận sự lập cơ đàn như vầy quá trễ lắm à! Sao vậy? Mỗi khi có đàn thì chẳng nên nhóm việc gì mà làm cho phải trễ thì giờ, còn nhóm thì cơ đàn phải trễ lại).
Thôi đã có lịnh rồi. Các em khá thành tâm sắp trật tự tiếp giá MẪU HOÀNG. Vì thì giờ gấp quá, Chị không thể cùng các em trò chuyện, đó là bởi nơi các em vậy.
Thôi, Chị chào, Chị lui.
TIẾP ĐIỂN:
DIÊU TRÌ KIM MẪU, ME mừng các con.
THI
Lời vàng nhủ bảo ngọt cùng ngon,
Dạy trẻ lo âu đức hạnh tròn;
Em chị nương nhau lời học hỏi,
DIÊU TRÌ KIM MẪU MẸ mừng con.
Giờ này MẸ đến đây cùng các con dạy đôi lời cặn kẽ.
Các con Nữ phái ơi! MẸ nhìn cái phận liễu bồ yếu ớt, thân phụ nữ thấp hèn nên động lòng Già xuống thế. Lời ngon ngọt dạy bảo cùng con, đem đạo đức nước nhà mà phổ cập nhơn sanh thảy đều chiêm ngưỡng, mà hưởng nhờ hồng ân đó các con!
MẸ vì lòng từ bi thương trẻ nên không kể khó nhọc đến cùng con. Giờ nầy MẸ giải đời nô lệ của nữ lưu phân ra có ba thời kỳ đặc biệt.
Các con ơi! MẸ nói các con từ chỗ căn cơ khẩu nghiệp, hoặc là phúc hay là tội từ cái nhỏ mãi luân trầm vào vòng khổ hải, mà riêng phần nữ lưu thảm thiết vô cùng, âu đành một kiếp mãi làm tôi tớ trong ba thời kỳ chẳng khỏi, kể từ lúc khai sinh ấu trĩ mới chào đời mà biết trông lại cái khổ của đời bằng ba tiếng oa oa. Trong ba thời kỳ ấy là: Thanh xuân - Thanh niên - Quá hậu.
Đời của nữ lưu chẳng ngoài phạm vi khổ não. Thời kỳ thanh xuân tuổi thơ khờ khạo chẳng biết gì, lo từ một đến hai ba, nào Công, Dung, Ngôn, Hạnh mỗi mỗi còn trông vào chỗ độ dưỡng của gia đình, đó là phận sự chưa xong, lại sắp đến thời kỳ Thanh niên.
Đời Thanh niên, ôi cái kiếp sanh đời chưa biết đời sao nữa, mà đã đến lúc chen chân vào đủ cảnh, chẳng phút nào rời, nỗi ân sanh thành cha mẹ chưa xong, nỗi chịu bất hiếu từ chưa trả, đã đành đày thân vào chốn khổ, bến nước mười hai, trong đục chưa tường cũng quả quyết nhắm mắt đưa chơn làm thân tùng gánh nặng, nỗi đắng cay chưa biết, nỗi mặn lạc chưa tường, nỗi má hồng nặng khách tang thương, nỗi nặng gánh con đường xa mấy dặm, nỗi xứ người quê chúng, tùy tục tùy gia, ta cũng biết mà ta cam chịu, phận khóc cười giao cho thời vận, gia đình sắp có ở ở, ăn ăn, con con, cái cái rộn ràng, nỗi nắng lửa mưa dầu, một thân tùng bao quản, thế mà rồi chưa rõ.
Thời quá hậu sắp đến cơn đầu bạc răng long, nỗi sức yếu thân hèn cùng cam chịu cảnh chạy sau bươn trước, lo cho vẹn đạo cùng chồng rảnh phận cùng chồng, còn nỗi phận con, con khôn lớn lo phần dạy bảo, nỗi lo cơm áo lúc học lúc hành, mong tề gia chi tử vị thành, đâu có ngờ phá gia chi tử vi đạo, kiếp tớ tôi mãi mãi và họa phước bỡi thiên công, bé tùng cha, lớn lại tùng chồng. Cha chồng chưa xong, tùng đến tử.
Than ôi! Đời có chi danh dự, có chi quí, chi vinh
Cái khổ kia bởi tại nơi mình,
Mình chẳng biết tu nhân tích đức.
THI
Cái kiếp nữ nhi khéo thõng thừa,
Mẹ đà nói rõ trẻ nghe chưa?
Mảnh sầu mãi cứ than cùng nắng,
Giọt thảm đành cam khóc với mưa.
Nhụy nở hiếm tay nâng với đỡ,
Hoa tàn mấy kẻ rước cùng đưa;
Ở đời đen bạc con hay nhỉ?
Mẹ nói cùng con có hiểu chưa?
BÀI
Chưa từng mặc áo Lão Lai,
Làm con chữ hiếu mấy ai vẹn toàn?
Nực cười cho cuộc thương tang,
Gợn chơi thử thách trần gian đấy mà!
Cuộc đời tha thiết, thiết tha,
Kiếp con vậy thế con đà hiểu chưa?
Thảm vì mai nắng chiều mưa,
Khổ bao nhiêu khổ con chưa nản lòng.
Âu đành một kiếp chưa xong,
Có chi mà cũng rằng mong nên người.
Con ơi! Con biết nghe lời,
Nghe lời MẸ dạy cái đời của con.
Đời con nay mực mai son,
Đời con làm hại cho con mấy lần.
Đời con như cuộc phù vân,
Đời con như thế con cần hiểu chăng?
Đời con vì mặc vì ăn,
Vì nhà vì cửa vô ngằn hại con.
Đời con đạo đức chẳng còn,
Làm cho rời rã tâm con đó mà!
Con ơi cuộc thế gian tà,
Vốn là bể khổ có nhà cửa chi?
MẸ đà chỉ chỗ huyền vi,
MẸ đà mở hội khoa thi đã rồi.
Cả kêu một tiếng con ơi!
Con sao mãi cứ yên ngồi vậy con?
Ở đời vì nước vì non,
Tuy rằng phận gái cũng con cháu nhà.
Mấy lời MẸ đã phân qua,
Vì đời đành phải xông pha với đời.
Lớn khôn là mẹ của người,
Mẹ người tức mẹ của đời đó con!
Thế mà con chẳng biết con,
Biết con gánh nặng mà còn long đong.
Ngày nào đến hội Hoa Long,
Ngày nào cá lội hóa rồng mới xinh.
Ngày nào mà tánh trẻ linh,
Là ngày đạo đức an bình đó con!
Lời vàng MẸ dạy nỉ non,
Cho con biết lấy thân con mà gìn.
Chị em giồi luyện đức tin,
Tin THẦY mến Đạo phận mình đó con!
Con ơi! Lòng MẸ héo hon,
Mười ba năm, dạ hao mòn vì ai.
Vì ai bỏ cảnh Bồng Lai,
Bỏ Cung Bạch Ngọc bỏ Đài Kim Liên!
Vì ai giáng trước Đàn tiền,
Vì ai lắm lúc chịu phiền vì ai?
Vì ai dạ chẳng đơn sai,
Vì ai mà MẸ nhớ hoài hỡi con!
Vì con Đạo đức chẳng còn,
Vì con chơn tánh không còn chi đâu!
Vì con MẸ luống đau sầu,
Vì con MẸ há mựa hầu để xem.
Trước Đàn chị chị em em,
Xây lưng đã thấy siễm gièm việc nhau.
Vì con mà MẸ đớn đau,
Vì con mà MẸ dàu dàu châu rơi!
Vì con sanh ở trên đời,
Chẳng kiêng phép Đạo lẽ Trời ghê thay!
Con ơi, con hỡi có hay!
Có hay nhơn loại đến ngày nào chăng?
Đến cơn gió trịu mưa hoằn,
Một thân con chịu nhọc nhằn lắm thay! (…)
Còn các con nơi này MẸ khuyên rằng: khi hầu Đàn, nghĩa là khi đến đó cho tịnh tâm đặng nghe Phật, Tiên, Thánh, Thần dạy Đạo, nghĩa là bằng cái chân lý đặng các con hiểu chỗ phải quấy mà tu thân, nếu con còn mơ ước kêu tên, không bao giờ biết triết lý đặng. Chẳng phải là Ơn Trên tiếc gì mà chẳng kêu hay là chẳng biết tên các con mà kêu nghe à!
Thôi. Giờ nầy MẸ vui mừng các con. MẸ ban ân lành mỗi mỗi con. MẸ về./.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Sau trước nếu một lòng tự quyết,
Thì đạo, đời, muôn việc do ta,
Chánh tâm thành ý đó là,
Tu thân xử thế tề gia vẹn toàn.
Lỡ một kiếp đâu còn cơ hội,
Trễ một ngày khó đổi ngàn vàng,
Đừng rằng thế sự đa đoan,
Ví như một giấc mộng tràng rồi thôi.
10 phút tìm hiểu ĐẠO CAO ĐÀI .
Tác giả: Đào Công Tâm (Bản PPS) Dương Trọng Thu biên tập lại theo Google Slides
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét