Thánh Thất Nam Trung Hòa, ngày 06-7-ĐĐ.13 Mậu Dần (01-8-1938)
THI
Giáng linh Đàn nội tả vài câu,
Văng vẳng Nam Thiên tiếng trống lầu;
Bái mạng Tiên Ông thừa Thánh chỉ,
Trần gian dời gót lúc canh thâu.
BẠCH HẠC ĐỒNG TỬ. Chào chư vị, khá thành tâm nghiêm Đàn, đâu đó trật tự tiếp giá PHỤ HOÀNG. Ta lui.
TIẾP ĐIỂN:
NGỌC HOÀNG THƯỢNG ĐẾ
kim viết CAO ĐÀI TIÊN ÔNG ĐẠI BỒ TÁT MA HA TÁT.
THẦY mừng các con.
THI
CAO đường Từ Phụ có nào an,
ĐÀI ngự Long xa đến trước đàn;
TIÊN bút cạn phân cùng trẻ nhớ!
ÔNG thân biến hóa độ linh tàn.
THẦY mừng mỗi con, các con nghe THẦY dạy:
Cuộc trần hoàn mãi mãi đến đây, cơ biến hóa lần muốn cực điểm rồi! Ôi! Vậy thì ngày dương sanh âm diệt, THẦY coi lại chóng tận kề bên, thời cuộc biển dâu THẦY có biến thân muôn ngàn THƯỢNG ĐẾ cũng chưa chắc mà độ rỗi các con.
Than ôi! Vậy các con sao khéo thẫn thờ bước đường chậm trễ,THẦY đã nhiều phương dìu dẫn, vậy mà các con cứ mãi mơ màng mộng tưởng, cho đời của các con có thể vĩnh tồn. Nên chi các con cứ ổn thỏa một đời, chẳng biết lửa cháy bên đầu, nước tràn kịp gót, rồi đây ắt có nạn thủy hỏa đao binh tràn khắp đó các con. THẦY nói đã tận lời cũng là thương các con, khuyên các con chẳng nên hững hờ, phải cần cù trong mọi việc chớ nên lấy tư tâm mà quên hẳn lời THẦY.
THẦY cũng biết chắc, muốn làm việc lớn cần nhất phải có nhiều con đủ đức đủ tài, đủ thể lực, song le buổi thái bình văn võ toàn tài, khi bát loạn trí ngu hữu dụng đó các con! Vì cớ ấy nên mỗi việc chi cần nhất phải tùy thời mà nói, tùy tục mà hành, dầu chi chi cũng bởi chúng sanh, chúng sanh thế ta đành phải thế.
THI
Con trẻ mau mau chóng tới mà,
Lần chơn giỏi giỏi đến cùng CHA;
Con ơi! Bể khổ muôn điều thảm,
Thảm thiết tàn linh mãi đọa sa.
BÀI
Sa đắm mãi quên THẦY quên bạn,
Thế mà con có ngán chưa con;
Con ơi THẦY đã nỉ non,
Mười ba năm cũng vì con xuống trần.
Tạm bút Thánh cạn phân cùng trẻ,
Lấy từ bi chỉ vẽ cho con;
Làm trai biết thẹn nước non,
Biết mình phận sự phải còn sao đây?
Sanh cái kiếp sanh nầy chi đó?
Choán chật đời mà có ích chi?
Làm trai có trí nên tri,
Trí tri cách vật phải tùy thời gian.
Đời con trẻ mơ màng chẳng biết,
Kiếp âu đành mài miệt vậy thôi;
Sanh ra sanh đã lỡ rồi,
Đặng nhờ thua chịu biết thời sao đây?
Bớ con trẻ nghe THẦY thử hỏi,
Hỏi con sao con nói cho y;
Vì sao phong hóa đồi suy?
Cang thường bại hoại cớ gì vậy con?
Sao đời nay không còn quí nữa,
Tại nơi nào mà chửa nên đời ?
Tại ai hay tại nơi Trời,
Tại Trời xúi dục hay người bày ra?
Vậy con trẻ nghĩ đà thấu đáo,
Vì cớ sao chơn giáo thất truyền?
Phải là tại kẻ vi tiên,
Tại người quá vãng chẳng kiêng lẽ Trời!
Chẳng lo dạy cho đời vị tấn,
Chẳng biết lo bổn phận của mình;
Mình hư, hư đến hậu sinh,
Cái hư mãi cứ truyền thanh nhau hoài!
Vì đời trước, đời nay phải chịu,
Biết đời nay phải hiểu đời sau;
Đời sau mà đặng dồi trau,
Biết noi đạo đức biết màu thiện lương.
THẦY đã nói tận tường con rõ,
Muốn đời sau đời có bình yên;
Đời nay phải cậy thanh niên,
Thanh niên hiện tại lưu truyền đời sau.
Thanh niên phải dồi trau đạo đức,
Thanh niên cần trí thức cho cao;
Thanh niên làm chủ đời sau,
Đời sau hư tệ tại màu thanh niên.
Đời vị tấn bình yên thạnh trị,
Bởi thanh niên có chí lo đời;
Thanh niên sanh đứng trong Trời ,
Thanh niên để tạo cái đời thanh niên.
Đời thanh niên biết truyền Đạo đức,
Đời vị lai nhờ sức thanh niên;
Thanh niên nắm vững mối giềng,
Thanh niên hiện tại chớ phiền phức chi.
Sanh ra để trị vì lấy kiếp,
Kiếp sanh ra ngẫu hiệp với đời;
Đời hư bởi tại nơi người ,
Người hư bởi tại nơi đời vô duyên.
THẦY đã nói thanh niên thế ấy,
Vậy ngày nào trông thấy thanh niên;
Thanh niên vị tước, vị quyền,
Thanh niên vì bạc, vì tiền kéo lôi.
Càng trông lại, càng thôi nao nức,
Biết nhờ ai đạo đức an bình;
Đời ôi! Đời nói văn minh!
Văn minh thêm dể, thêm khinh cho người.
Đời chẳng biết hổ ngươi cũng giỏi,
Nghe văn minh cũng gọi văn minh;
Văn minh càng lắm càng sinh,
Càng sinh thế giới đao binh dẫy đầy!
Văn minh hỡi, có hay chăng nhỉ!
Văn minh sao chung thủy biệt phân;
Văn minh đạo đức tinh thần,
Văn minh ấy mới thiệt phần văn minh.
Văn minh đặng thái bình lạc nghiệp,
Văn minh nầy đáng kiếp văn minh;
Đời ôi đời biết trọng khinh,
Đời ôi! Đời biết văn minh thế nào?
Đem đạo đức hô hào rải khắp,
Kêu chúng sinh thất thập nhị cầu;
Biết lo thức tỉnh hồi đầu,
Biết tìm Đạo chánh cao sâu độ đời .
Đời đạo đức thì người đạo đức,
Đạo đức rồi đến bực danh nhu;
Đời mà bền vững muôn thu,
Đời nên nhờ chúng biết tu sửa đời .
THẦY đã nói cạn lời rồi đó,
Khuyên cùng con, con có biết gìn;
Ngoài đường vẳng tiếng kê minh,
Giả con ở lại Ngọc Kinh THẦY về./.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Sau trước nếu một lòng tự quyết,
Thì đạo, đời, muôn việc do ta,
Chánh tâm thành ý đó là,
Tu thân xử thế tề gia vẹn toàn.
Lỡ một kiếp đâu còn cơ hội,
Trễ một ngày khó đổi ngàn vàng,
Đừng rằng thế sự đa đoan,
Ví như một giấc mộng tràng rồi thôi.
10 phút tìm hiểu ĐẠO CAO ĐÀI .
Tác giả: Đào Công Tâm (Bản PPS) Dương Trọng Thu biên tập lại theo Google Slides
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét