Trung Hưng Bửu Tòa, ngày 23-01-ĐĐ.31 (Bính Thân)
(05-3-1956)
THI
NGÔ tâm tịnh định Đạo tâm khai,
MINH triết tọa vong yểu yểu đài;
CHIÊU khách nguyên căn truyền Thánh Đức,
Giáng long phục hổ luyện Chơn Thai.
Bần Đạo chào chư môn đệ.
Bần Đạo đến giờ nầy để lời Bí quyết cho chư Hiền đồ công phu học Đạo hầu rèn luyện con người trở thành một Chơn Tiên có đủ Thánh linh để ra độ Đời cứu chúng trong ngày tới đây. Ngày tới đây là một ngày đen tối, nhơn loại sắp bước vào quảng đường âm u. Nếu những Thánh môn đệ tử mà không có một Thánh thể viên minh, một Thánh tâm linh giác để làm ngọn đuốc đưa đường cho lúc ban đêm mờ mịt. Nếu ta không được tâm ấy, thân ấy thì có khác gì kẻ kia cùng nhau u ám. Vậy nên người Hướng Đạo ngay bây giờ phải hạ thủ công phu để rèn luyện cái tâm thể cho được thanh tịnh thanh cao hầu tiếp lấy Thánh linh, thông công cùng vũ trụ, mà muốn có Thánh linh, muốn thông công cơ Tạo hóa phải tịnh dưỡng thường xuyên, diệt phiền trừ dục, mới giao tiếp cùng lằn điển vô trần đương vận chuyển khắp bầu trời bao la vô tận, nên chi THẦY hằng khuyên nhắc mỗi đệ tử trong Thánh môn phải tự nâng mình được xứng đáng ngang với Quyền Pháp đã ban trao, thì giá trị cao trọng mới được thế gian tôn kính. Mà ai được Quyền Pháp xứng đáng kia? Chỉ có người trọn vẹn đầy đủ đức tin. Người có đức tin là người thời thường cầu nguyện. Người đã không còn đặt mình vào nơi nào mà phải được THẦY chỉ định, nếu ta đứng chỗ đông người mà muốn cho mọi người trông thấy nghe tiếng nói của ta, thì không có ai trong đám thấy và nghe bao giờ? Vì vậy ta tìm chỗ vắng vẻ mà đến, mọi người được trông, nói trong đồng trống mà mọi người được nghe, tên ta bốn biển ca ngợi. Vì ta là khâm sai của THẦY, ta hằng ca ngợi THẦY niệm tưởng danh THẦY, thì danh ta cũng được thế gian niệm tụng. Nên người Hướng Đạo hay là cả môn sinh phải sống liền cùng THƯỢNG ĐẾ, không một cành hoa nào tách rời thân cây mà còn tươi đẹp và kết quả, nên chư Hiền đồ phải dính liền với THƯỢNG ĐẾ, được THƯỢNG ĐẾ điều khiển không thối thác, không từ nan, không sợ khổ, sợ nguy mà có chịu đựng được thì mình được cứu một sự xứng đáng. Nghĩa là uống được chén đau khổ cho đời thì đời mới hết đau khổ mà mình cũng không còn đau khổ. Nếu kẻ nào lo cứu mình mà không nghĩ lo cứu đời thì kẻ ấy không khi nào được cứu. Vì là lòng ích kỷ nhỏ hẹp thì sự cứu rỗi không trông tới được, mà phải có lòng bác ái vô biên, lòng ấy là Tâm linh của vũ trụ, mà tâm linh ở đâu thì sự sống hằng có mà giống lành cũng do đấy mà nứt nở, nên phải có lòng ấy, muốn có lòng ấy phải quên thân mình, mà thân mình được quên thì thân Bồ Tát lại hiện, muốn có tâm Bồ Tát phải làm bao nhiêu điều cần yếu:
1- Đức tin hồi hướng về THƯỢNG ĐẾ
2- Ngôn ngữ cử chỉ hành động đều để cúng dường
cho THƯỢNG ĐẾ.
3- Thân phận được hiến trọn cho quyền năng THƯỢNG ĐẾ
4- Vô vọng, vô dục mà tiếp giao liên kết cùng THƯỢNG ĐẾ.
BÀI
Cửa Trời mở chín tầng mây,
Điển quang xán lạn Đông Tây ngập tràn.
Lần ba THẦY mở màng Đạo Pháp,
Đem chúng sanh qui họp một nhà;
Bốn phương trong cõi Ta Bà,
Hưởng cơ Tận độ LONG HOA dự kỳ.
Muốn nên Tiên: Vô vi Thanh tịnh,
Muốn về THẦY: Nhất lịnh tưởng tin;
Muốn tha, sớm tối cầu xin,
Muốn thành Bồ Tát, muôn nghìn công phu.
Đạo muốn thành phải tu tánh mạng,
Luyện thân tâm để gạn Thánh phàm;
Phàm tâm danh lợi còn tham,
Sắc tài còn luyến sao làm được Tiên?
Tiên Phật không ưa quyền muốn tước,
Tâm thương đời là phước trường sanh;
Ngày mai Giáo hội hoàn thành,
Ngày nay phải có pháp lành được trao.
Trao cho người thanh cao Bồ Tát,
Luyện thuốc lành cứu các nguyên căn,
Bịnh đời trăm chứng khó khăn
Thuốc linh mới thể trừ căn bịnh tình.
Bần Đạo chào chư Hiền đồ./.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Sau trước nếu một lòng tự quyết,
Thì đạo, đời, muôn việc do ta,
Chánh tâm thành ý đó là,
Tu thân xử thế tề gia vẹn toàn.
Lỡ một kiếp đâu còn cơ hội,
Trễ một ngày khó đổi ngàn vàng,
Đừng rằng thế sự đa đoan,
Ví như một giấc mộng tràng rồi thôi.
10 phút tìm hiểu ĐẠO CAO ĐÀI .
Tác giả: Đào Công Tâm (Bản PPS) Dương Trọng Thu biên tập lại theo Google Slides
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét