Thánh Thất Trung Quang, ngày 30-02-ĐĐ.14 Kỷ Mão (19-4-1939)
THI
NGỌC điện vừa trông xuống buổi chầu,
HOÀNG cung Bạch Hạc bước vào tâu;
THƯỢNG thừa long giá, trần gian ngự,
ĐẾ tá linh cơ giải lý mầu.
THẦY rất mừng các con giờ nầy đến đây, trước vui cùng các con, THẦY ngẫm nghĩ lại các con nơi Trung Quang Thất nầy, một số đông con biết giữ Đạo thờ THẦY. THẦY khen cho, còn một số ít con còn mờ mịt chưa rõ chơn truyền của Đại Đạo. Sự tín ngưỡng các con quen tập theo lề lối cũ, rồi cứ truyền ngôn cho nhau, hoặc là kinh điển, THẦY bật cười... Vì là những sự quá cũ kỹ từ trên mấy thế kỷ. Như THẦY là Ngọc Đế hoặc là Ông Trời, bao trùm khắp thế gian này, như Thích Ca ở Ấn Độ, Lão Tử và Khổng Tử ở Trung Hoa, như Jésus ở Âu Tây, THẦY hỏi những bậc ấy lấy đâu làm căn cứ? KHAI Bạch:... Con vì sao biết chơn linh của THƯỢNG ĐẾ ban cho. Cười...
Có phải các con chỉ lấy nơi kinh điển và lý tưởng đó thôi? THẦY nói trên thế gian này trí phàm các con không thể hiểu được những sự THẦY đã nói, dù nói có cũng được, nói không cũng chẳng ai biết đối cứ vào đâu.
THẦY định dạy các con một việc cho rõ ràng, chẳng nên tin càng rồi lấy tư tưởng mà luận cho nhau, có Phật, có Trời, có Thần, có Thánh mà kích bác nhau thành ra một sự vô ích. THẦY nói như nay THẦY truyền Đạo dùng cơ bút thực là chỗ mầu nhiệm. Song theo ý chúng sanh có kẻ cho là thần quyền cũng phải. Cười...
THI
Cơ Trời mầu nhiệm lắm con ôi!
Trí óc phàm đâu thấu đặng Trời!
Trời Đất có không, không vẫn có,
Có không ai rõ đặng như lời.
THẦY dạy các con thà chỉ Trời nói rằng: Đời của ta, kiếp của ta, ta vẫn nghe rằng: Ta còn CHA ta làm chủ Càn Khôn thế giới. CHA ta có thể kêu bằng vô thỉ, vô chung, sanh hóa ra muôn loài vạn vật, rồi có cách nuôi ta, như nắng ấm, mưa nhuần, mây che, gió mát, đó là CHA ta có thể kể bằng không hình, bằng chơn lý và hằng dạy ta ăn ở phải hiền lành, yêu mến nhau, dìu dắt nhau, dạy bảo nhau, đó chính là CHA ta, ta hằng thờ nơi tâm không phút nào quên, còn những sự không chơn lý nào là ghen ghét nhau, chê bai nhau, đó là chước quỷ vương, ta chẳng mảy may nào đem nó vào tâm. Ta vẫn nghe rằng, CHA ta ở nước Thiên đàng hoặc là nơi Niết bàn Cực lạc, Bạch Ngọc, Bồng lai và nghe rằng CHA ta không nói bao giờ hết mà nay chúng ta gặp CHA ta mở Đạo Kỳ Ba này, ta chỉ tin CHA ta bằng lời nói mà tìm tới CHA ta, hầu theo dõi về cùng... cười....
THẦY miễn là các con học theo ý thấp thỏi như THẦY đã luận là đủ rồi, chẳng cần phải tìm kiếm đâu xa mà hao tốn ngày giờ lại có khi thông minh, phản ngộ đó con!
THI
Bớ trẻ lo tu, chóng gặp THẦY,
Quê nhà trẻ vốn ở phương Tây;
Trần gian bể khổ chi ham muốn,
Muốn kiếm CHA, ta phải đến đây.
BÀI
Cung Bạch Ngọc xe rồng THẦY ngự,
Thất Trung Quang sắc tứ con nhờ;
Đàn tiền tạm thủ Ngọc cơ,
Nôm na dạy trẻ chớ lơ lảng lòng.
THẦY biết trẻ còn trong bể khổ,
Con theo THẦY đến chỗ Ngọc Kinh;
Bớ con biết thửa nên ghềnh!
Theo THẦY về đến Thiên Đình quê xưa.
Mến chi cõi sớm mưa chiều nắng?
Ham chi nơi mai nắng, tối vừa?
Lời THẦY con đã nhớ chưa?
Con ôi! Chớ có thỏng thừa nghe con!
Đời là khổ, sao con tìm khổ?
Đạo cứu đời đến chỗ quang minh;
Con ôi! Chí cả nên gìn,
Dẹp ma lục dục, thất tình lánh xa.
Con đã biết THẦY là Ngọc Đế,
Vì thương ai chẳng nệ khổ nàn;
Thương ai khi khóc, khi than,
Khi cười, khi kể, trước đàn lắm khi!
Phải vì con, nệ chi sự khổ,
Cũng vì con, lụy đổ canh tàn;
Đời con còn nỗi mê man,
Vì đời là cảnh điêu tàn sá chi!
Trung Quang Thất, THẦY ghi Thiên luật,
Chính cơ Trời sẵn giục đó rồi;
Linh tàn này hỡi con ôi!
Cùng nhau chung họp một, rồi THẦY khen.
Còn một nỗi chưa hoằng Chánh giáo,
LIÊN! Bớ con lo tạo nhơn tài;
Gặp kỳ Chánh đạo hoằng khai,
Độ rồi về cảnh Bồng Lai mới là!
Còn một nỗi Phật, Ma chen lấn,
Phải coi chừng cho cẩn đó con!
Lời THẦY dạy đã nỉ non,
Khuyên con nhớ lấy lòng son chớ buồn!
Đại Phước Tự, THẦY tuôn đổ lụy,
Khá khen cho con THỈ khéo mà;
Sao đành quên phứt lời CHA!
Bút cơ kích bác con đà nên con.
Chiêu Võ Tự hỡi còn lã chã,
Thất Nam Trung THẦY đã phán truyền;
Sao đành vậy chớ con VIÊN,
Hai con chẳng hiệp có yên bao giờ?
THẦY buộc lòng đơn sơ cùng trẻ,
THẦY biết rằng hai trẻ không xong;
Chí thành lòng vẫn có lòng,
Sao không hòa thuận, khó mong mà thành?
THẦY ban bố ơn lành đẳng đẳng,
Khuyên các con nhớ hẳn nơi lòng;
Ngày nào các trẻ lo xong,
Hồng danh THẦY sẽ điểm trong bản vàng.
Nay THẦY dạy rõ ràng sau trước,
Khuyên con đừng ao ước kêu tên;
Có thì sẽ có bề trên,
Công cao đặng mấy quả đền lại bao!
Tạm bút Thánh thấp cao dạy trẻ,
Khuyên con đà cặn kẻ đinh ninh;
Giờ này gần đến bình mình,
Giã con ở lại, Ngọc Kinh THẦY về./.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Sau trước nếu một lòng tự quyết,
Thì đạo, đời, muôn việc do ta,
Chánh tâm thành ý đó là,
Tu thân xử thế tề gia vẹn toàn.
Lỡ một kiếp đâu còn cơ hội,
Trễ một ngày khó đổi ngàn vàng,
Đừng rằng thế sự đa đoan,
Ví như một giấc mộng tràng rồi thôi.
10 phút tìm hiểu ĐẠO CAO ĐÀI .
Tác giả: Đào Công Tâm (Bản PPS) Dương Trọng Thu biên tập lại theo Google Slides

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét