Trung Hưng Bửu Tòa, ngày 16-11-ĐĐ.33 Mậu Tuất (25-12-1958)
THI
QUAN chiếu bản lai khai bản giác,
ÂM thanh sắc tướng hoán thành chơn;
BỒ đoàn ngồi luyện tu đôi lúc,
TÁT Phật tạo Tiên mới rõ Nhơn.
Bần Nữ chào chư Thiên Ân chư Đạo muội.Giờ này Bần Nữ thừa chiếu chỉ Thiên triều đến đây để dạy công việc tiến hành của 4 Cơ quan và Nữ phái.Cơ Đạo trải qua thời gian chưa phải nhiều, mà sự thăng trầm tụ tán, vinh nhục, thạnh suy đã diễn bao nét bi hùng. Bần Nữ lấy làm e dè cho cuộc diễn tiến ngày mai. Cuộc đời buổi Hạ nguơn này mỗi một giờ một phút diễn tả đủ trò ảo hóa, làm cho loài người không phân biệt giả chơn, nên không tự chủ tự cường, ai cũng bị vật chất thôi miên, lợi danh ám ảnh, lôi cuốn cả cuộc đời vào nơi bể tham sân, núi gươm ao lửa. Loài người rồi đây sẽ bị hành phạt một cách xứng đáng bởi tội ác bạo ngược sát nhơn. Trước Tòa phán xét không có một người nào trọn vẹn được ơn phước quyền năng.Nay, riêng nơi này được mang danh Thánh địa, chịu dưới Quyền Pháp Kỳ Ba, mà Thiên thơ từ lúc tạo cõi đời đã sẵn có trong chương trình dựng nên loài người tại thế gian, thế mà cũng không tránh khỏi cuộc hành phạt ấy.
Loài người ngày mai đều bị ném vào trong ao lửa và còn phải chịu nhiều hành phạt khác cho đến ngày tận chung tuyệt diệt. Nhưng trong loài người có kẻ hay người dở, kẻ trí người ngu, nên để cứu lấy loài người dựng nên nguơn Thánh đức, tái tạo một cuộc đời thanh bình là phải dựng một nền Chánh Pháp. Nền Chánh Pháp Kỳ Ba nầy, mà không được đại xá tận độ, thì cơ sàng sảy còn lấy được bao nhiêu, mà nền Chánh Pháp trao cho một dân tộc hèn yếu, một Quốc gia nhỏ bé, để làm nơi cứu chuộc cho loài người trên bốn biển là lẽ công bình, ở sau được nhắc tới, mà cũng tỏ được quyền uy thị hiện của THẦY cho nhơn loại một bài học để trừ dẹp cái bệnh kiêu căn, cái lòng ích kỷ, cái thói ngang dọc bạo tàn, cái lối anh hùng trí dũng, chẳng kiên oai đức, chẳng thấu lẽ Trời. Bài học này là ân phước của dân được chọn, nước được đặt Quyền Pháp, làm nguyên cơ cứu độ, dân tộc này có thấy danh dự đó chưa? Chư Thiên Ân đã biết mình trong ân phước này chưa? Chư Đạo hữu có sung sướng hãnh diện trước loài người bằng nét thanh cao được nhiều an ủi không?
Chắc toàn Đạo nói chung chưa thấy vinh hạnh đó. Bây giờ Bần Nữ muốn bàn cùng chư Thiên Ân nơi nầy đã mang lấy cái tên Trung Hưng Chánh Pháp, đường đường một Hội Thánh lên tiếng cùng với mọi người chư Hiền phải làm sao cho xứng đáng cái tên tuổi đó. Đã nhảy lên lưng cọp thì không còn dụ dự gì nữa, cứ cương quyết vỗ đầu nắm cổ mà giục tới. Đứng trên vũ đài còn sợ ai hơn ai giỏi cứ đương nhiên một tài vũ dũng chào địch thủ thử lấy tài ba, còn ngại gì nữa, còn chờ ai nhường ai nữa. Quí Hiền mau lên, quyết liệt với chí mình và trách nhiệm đã giao. Phải tự nói ngoài mình ra không còn ai, sứ mạng cải tạo thế gian dựng nên Chánh Pháp là mình, mình mới ngăn nỗi đoàn quân khát máu loài người, mình mới cứu được người trong cơn khốn cùng bát loạn. Ngoài mình còn ai, trông cậy vào ai, ai làm được việc nầy, chỉ có người lòng thành được ơn ủy thác.Nói vậy để mạnh mẽ lên, thấy được việc làm của sứ mạng, nên bỏ cái thói rụt rè nhác nhớn, cái lòng dụ dự nữ nhi, hất cả danh lợi ái ân, lìa quê hương nhỏ bé, tình tứ hẹp chật hạnh phúc bẩn thỉu, sự nghiệp nhỏ nhen, đem lại một tình thương đầy nhựa sống bao la cho nhơn loại, có gì phải lẩn quẩn lanh quanh, nay nhà tư mai cửa Đạo, con khờ vợ yếu, dốt chữ đói cơm, cứ bận bịu chạy sớm lo chiều cho tròn Nhơn đạo.
Ôi! Nhỏ nhen, việc ấy chưa phải việc người Hướng Đạo. Thiên hạ trên thế gian còn biết bao nhiêu người không nhà ở, không cơm ăn, không người thân thiết, không được mạnh lành, không có tự do, không những phần xác tồi tàn, mà phần hồn cũng mờ đen ngu dại, sao người Hướng đạo không thương không nghĩ đến đời họ đương kêu khóc rên rỉ kia. Họ sắp chết vì đói, vì dốt, vì yếu vì cô đơn, vì thất trận, sao không đến cứu họ để thể hiện lòng háo sanh với một mạng sống không dễ. Lòng Hướng đạo nên lớn mạnh, nên dũng cảm, nên lập chí anh hùng, đừng thấy người mạnh, người đông mà rụt rè, phải đương vi bất nhượng trước bất cứ một hoàn cảnh nào, làm theo Y Doãn đi! Thái Công đi!
Đời khổ đã đến nhiều rồi! Nhơn loại quằn quại khốn cùng dưới cảnh hành phạt, không lẽ để kéo dài thời gian, phải làm sao cho nhơn loại bớt nỗi đau khổ kia.Tiếng nói Quyền Pháp đã đến tai người chưa? Lời an ủi đã xoa dịu vết thương của người đương nhức nhối kia chưa? Đời sống lầm lỡ đã được lên tiếng gọi về nẻo thẳng đường ngay chưa?Ôi! Hội Thánh đã làm gì để bảo vệ hòa bình, bảo an nhơn loại? Lời nói chưa vang, việc làm chưa đến, mà hàng rào phân cách lại được kín vây, giặc cướp đủ bốn phương đã ó lên để quyết hãm thành lấn đất, nếu quyền năng cho phép thì nó đã chích xong ngòi lửa năm châu một lượt rực lên, đốt sạch sành sanh.THẦY còn chờ một lời ăn năn, một cơn hoán cải, mà cũng ân phước dành riêng cho thẻo đất nhỏ bé nhiều lần dữ lại thành may, lưỡi kiếm đã kề cổ dân này mà phút chốc đã trở về cổ người hại!
Nói đến bên ngoài chư Thiên ân đây còn đương thời kỳ chuẩn bị để rồi đăng đàn thuyết Giáo mười phương. Nhưng nói chuẩn bị thì Hội Thánh đã chuẩn bị những gì? Qua sông ư? Có thuyền không? Lên đường ư? Ngựa thắng chưa?Nội bộ còn mê mết, đâu đó chưa rồi, nói đến Thiên Ân thì không người nòng cốt gương mẫu, nói đến bộ máy, bộ ngược bộ xuôi, bàn đến nội tình kẻ vầy người khác, trông qua hàng ngũ rối loạn rã rời, ngó đến nhơn sanh như gà lạc mẹ.Phước thiện đâu? Sao chưa đổi được thói tệ ra lành, đời loạn hóa trị, cảnh đói rét được ấm no.Phổ Tế đâu? Làm gì mà chưa xoa dịu nỗi đau thương của đời. Đây đường tối tăm, đuốc đèn chong dậy! Đây đương lầm lũi tiếng còi cứu thế túc mau! Đây bị quỉ chước dỗ dành, gậy Pháp tung ra ngăn bọn mỵ!Hành Chánh đâu? Không an vị để cho Quyền Phép được linh; không thấu lòng thấu cảnh nghiêng chinh, mà lập dựng một nền phong hóa mới. Người người ham danh chuộng lợi, quên cả nghĩa vụ làm người, sao không bảo người bỏ cái danh giả tạm, cái lợi ảo huyền, tìm đến cái lợi vĩnh cửu, thất bảo kim cương cái danh chơn thật mỹ miều, danh ấy đáng khen, lợi ấy đáng chuộng.
Vậy thời kỳ chuẩn bị là thời kỳ củng cố nội bộ. Phần tu chỉnh Quyền Pháp Thiên Ân, về hình thức cũng là một việc cần, để cho Giáo hội uy nghi sáng danh Tận Độ.Phần bảo dân dưỡng thiện, cố gắng mà xây dựng một nền phong hóa đạo đức trong nội bộ, nhà nhà đầy tươi vui thuận thảo, người người đầy tươi vui mạnh lành, làm sao cho lẽ sống được phục sinh, ân phước đó mới nên trọn vẹn.Hiện tình nội bộ chưa thể nói là được sống trong lẽ sống đời đời. Sống đây là cái sống tạm thời của xác thịt, chớ linh hồn đã chết từ bao giờ. Người có hồi sinh chỉ nhờ ngọn lửa của điển quang sưởi lòng tê tái, rán làm cho họ mạnh thêm, lành thêm, lấy họ làm con người kiểu mẫu, con người mới của thế hệ ngày mai. Con người mới là người được phục sinh, sống trong Quyền Pháp. Người sống trong Quyền Pháp dạy họ biết khôn ngoan về nghĩa vụ làm người, cảnh tương quan trong gia đình và giữa tình đồng Đạo. Dựng vợ gả chồng cho họ, xây dựng gia đình hạnh phúc, để người họ hưởng lấy ân phước lấy đó làm gia đình kiểu mẫu, gia đình mới của thế hệ ngày mai. Gia đình giữa nhau kết thành một tràng bình đẳng, bác ái, bồ bặc xây đắp cho nhau để tiến đến một gia đình công cộng.
Vậy Hội Thánh cố gắng hiệp cùng các Cơ quan: Hành Chánh, Phổ Tế, Phước Thiện, Minh Tra, Nữ phái để hoàn thành chương trình giáo hóa cho rồi. Mỗi Cơ quan đều làm một việc chung, chia ra kẻ làm việc nầy, người làm việc khác, trên lề lối tổ chức, đâu đó phải được tùy khả năng, tùy tài đức mà phân công, chớ không phải mỗi ngành mỗi cấp mà riêng rẽ nhau, ai cũng ghé mắt trông dòm, để tai nghe ngóng, mà lo xây dựng cho mạnh cho lành.
- Về Thiên Đạo phải có một đường lối rõ ràng, bậc tu và giới hạnh.
- Về Thế Đạo, lo xây dựng đời sống vật chất cho toàn Đạo, đem hạnh phúc thế gian đến cho nhà người, con nhỏ con lớn, người cha người anh, kẻ ruột kẻ da, phải sắp xếp có thứ tự rõ ràng, làm cho đầm ấm tươi vui, trong ngoài không rối loạn. Mở ấu nhi, dục nhi viện, để rèn luyện người mới lên Hướng Đạo Thiên Ân. Mở Tịnh Xá Nhà Tu để gội rửa oan khiên, đưa bước tự do cho Đạo hữu, lập trường công quả mở công nghệ nông thương, làm chỗ đào tạo chuyên viên, tạo nên của lễ cứu chuộc.
Thôi, Bần Nữ xin chào chư Hiền đệ, chư Đạo muội./.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Sau trước nếu một lòng tự quyết,
Thì đạo, đời, muôn việc do ta,
Chánh tâm thành ý đó là,
Tu thân xử thế tề gia vẹn toàn.
Lỡ một kiếp đâu còn cơ hội,
Trễ một ngày khó đổi ngàn vàng,
Đừng rằng thế sự đa đoan,
Ví như một giấc mộng tràng rồi thôi.
10 phút tìm hiểu ĐẠO CAO ĐÀI .
Tác giả: Đào Công Tâm (Bản PPS) Dương Trọng Thu biên tập lại theo Google Slides
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét