Đại Đạo tạo con đò cứu khổ, Hướng đạo cần tự độ, độ tha. Năm chi bảy phái hiệp hòa, Trương cờ Đại Đạo xây tòa vạn linh.

LỜI GIAO CẢM

LỜI GIAO CẢM
(Kích vào hình ảnh để xem tiếp lời giao cảm)
  Xin chân thành cảm ơn quý huynh, tỷ, đệ, muội và quý độc giả đã ghé thăm NGÔI NHÀ ĐẠI ĐẠO

Thứ Ba, 27 tháng 7, 2021

HỘI THÁNH THÀNH LẬP TU XÁ NỮ ĐOÀN GIẢI THOÁT


Tu Xá Phước Huệ Đàn, ngày 08-02-ĐĐ.34 Kỷ Hợi (16-3-1959)

THI

LÝ tình hai mối biện phân rành,
THÁI độ người tu phải nhiệt thành;
BẠCH bạch minh minh Quyền Pháp rõ,
Giáng thăng đừng để lệch công bình.

Bần Đạo chào chư Thiên phong, chư Đạo tâm nam nữ, chư đệ, chư muội an tọa.Hôm nay tại Hội Thánh Truyền Giáo được thành lập Tu Xá cho Nữ Đoàn Giải Thoát vào tu học, là một ơn phước cho nhơn sanh, mà cũng Hồng ân to tát của chư Hiền trong kỳ ba tận độ.Bần Đạo đến để chứng minh sự hiện diện và lòng nhiệt thành của đoàn viên có chí xuất gia tìm về lẽ thật, hầu ngày mai đem sở đắc trên đường công phu thọ chứng mà đền đáp lại bao nhiêu sự lo lắng của toàn Đạo, mà ngày mai có thành công cũng do nhiều trợ duyên mới đủ phương tiện vượt qua muôn trùng khó khăn trắc trở.



Chư Hiền Đạo tâm đã giác ngộ trên đường Đạo Pháp, bằng sự kết duyên giữa nhau, với sự xây đắp lẫn nhau, xưa thời cựu pháp Phật sáng suốt bằng sự cứu độ chúng sinh, nên Phật đã gây duyên nhiều kiếp, khi Phật ra đời chúng sanh được vui mừng đón tiếp lấy nguồn chơn lý một cách dễ dàng, giữa Phật Pháp cùng chúng sanh chia vui sớt khổ lân mẫn trên việc thi ân bố đức cho đời. Nên Phật pháp trải qua mấy mươi thế kỷ mà còn được bền vững, ánh sáng oai đức của Người trở nên mãnh liệt trong lòng nhơn loại, Phật pháp đã sẵn nền công đức vô ngã vị tha, chư tăng noi đấy mà vươn lên vững chắc, hằng lo thế pháp hóa duyên, kết mối thiêng liêng giữa Người và Phật Pháp, chúng sanh thì mê muội phải làm cho chúng sanh giác ngộ, không phải một sớm một chiều mà cả một công trình hóa độ, bữa bữa lui tới dạy khuyên, hoặc bằng lời lẽ, bằng dung nghi, bằng Quyền Pháp, hoặc bằng công sức để cảm dụ độ người, làm như vậy cũng chưa dễ thành tựu cho người, mà người phải cúng dường cho Phật, bố thí cho Tăng, tin cầu Chánh Pháp. Nên chúng sanh nhờ nhiều lần phát tâm từ thiện, phát lòng kính Phật trọng Tăng, tuy một tháng một ngày, bằng dâng cơm cúng vải, xây chùa đúc Phật, đúc chuông, mà duyên ấy khởi, lòng ấy sanh, giống Bồ Đề nứt nở, nên sự sáng suốt càng được tăng huy, cũng như hôm nay nền Tân pháp tuy trong hàng Chức sắc không đi khất thực, hóa trai, không đến chia vui sớt khổ, nhưng tổ chức đã lan rộng, Quyền Pháp được rải gieo, Hội Thánh lúc nào cũng nghĩ đến nhơn sanh, nỗi nọ điều kia, đen tối về tinh thần, khổ nhục về xác thịt, mà ra lệnh đồng đạo giúp lẫn nhau, nhơn sanh đóng góp công quả vào sự chi nhu, vào việc tế tự, vào việc ăn mặc đi lại của hàng Thiên ân Chức sắc, Chức việc, Thiên ân Chức sắc được gây duyên cùng toàn Đạo, kết duyên cùng Hội Thánh và nhơn sanh, nên cái duyên được hòa lẫn tương quan, xa cũng có, gần cũng có, vì thế mà thiện duyên đã xây đắp một nền phước đức lâu dài, người nầy lo cho kẻ kia, kẻ kia lo cho người nọ, ai cũng có tâm lo, ai cũng có nghĩ đến con đường cứu cánh lẫn nhau, thì việc tổ chức ngày nhập Tu xá nầy chư đoàn viên vào học, học để mà tu, tu để tìm lẽ thật, đem cái lẽ thật mà thay vào cái cảnh giả tạm ảo hoặc thế gian vào trong lẽ thật, hưởng lấy đời sống đời đời, tình thương bất diệt.

Lẽ thật không phải ai tìm cũng ra, ai muốn cũng được, mà phải có lòng thanh tịnh giác ngộ, vứt bỏ quyền lợi ái ân kia phải ở một người có chí nguyện người đứng ngoài tham muốn, đứng ngoài vòng nhà cửa chồng con, người ấy lòng không bận nghĩ cơm ngon, áo lành, con no, chồng sướng, không nhúng tay trong việc thị phi, thì người không bận nợ đời, không chứa của riêng, không lo tư thất, thì người rảnh rang, lòng không bận rộn thì tình ý mới lắng trong, chừng đó lương tri phát hiện, lương năng đủ đầy, trực giác cảm thấu lẽ nhiệm mầu, mà đạt thành lẽ thật là chân lý vậy.

Người ấy là ai? Người giải thoát vậy. Thế thì giúp đỡ cho người giải thoát thì cũng là một công đức chính đáng, dù người ấy không trở lại gieo chơn lý cho đời cũng cứu được phần hồn họ trở về tịnh cảnh.Đã nói sự bố thí công đức lớn, tiền bạc đem ra bố thí cho muôn người được sống đầy đủ, cũng không bằng cho một người có chí hành Đạo, cho một người có chí hành Đạo không bằng cho một người thật tâm giải thoát tìm lẽ thật cho đời.Vậy ai là kẻ cản trở bước tu là người phạm vào sơ nhất điều trong giới cấm, mà kẻ không tự chủ cũng chịu dưới quyền tà quái đời đời.

Hôm nay Bần Đạo đến đây là một Quyền Pháp để chứng minh, tất cả quyền hành Nữ phái bởi trong tay Bần Đạo ban ra.Bần Đạo đã lập thành Hội Thánh Nữ Phái thì lẽ tất nhiên hàng Thiên ân trong Hội Thánh đều nhứt nhứt tuân hành. Nếu ai trái phạm lời Bần Đạo thì cửa Thiên môn bởi tay Bần Đạo đóng chặt.Về Nữ Đoàn Giải Thoát, phần đã làm lễ xuất gia, hôm nay nghe Bần Đạo hỏi, chư Hiền nữ đã lượng được sức mình chưa? Quyết tâm giải thoát chưa? Có chịu được thiên ma bách chiết không? Đói no giữa nhau có khi nào phụ bạc không? Còn lướng vướng mối manh nào chưa dứt được.

TÁI CẦU:

Thanh thanh không bận nợ trần gian,
Nhẹ gót đến nơi PHƯỚC HUỆ ĐÀN;
Chỉ điểm môn đồ tu Chánh pháp,
NGÔ TIÊN chủ tọa điểm huyền quan.

Chào chư Hiền đồ, chư Đạo tâm nam nữ.Nơi nầy được Hồng ân dưới Quyền Pháp Lý Giáo Tông hướng đạo, Người lại ban cho Phước Huệ Đàn làm nơi học đạo.

Bần Đạo cũng vui mừng mà thể lòng từ bi chỉ qua một vài yếu quyết. Chư nữ đồ còn non nớt đức tin, lòng phàm chưa gọt sạch, công phu công quả chẳng được bao nhiêu.Vì vậy, Bần Đạo có thương cũng không tránh được nhiều phen khảo thí, Ma có khảo, Đạo mới thành.Ngặt một điều là chư Nữ đồ chưa thanh tịnh, nên khó ngừa ma tặc nơi lòng, làm cho vọng loạn tâm thần, vì thế mà không đón ngự được ngoại giới tung hoành.

Muốn bước lên con đường Thiên Đạo phải dọn mình hằng bữa, công dày hạnh đáng thì sự khảo thí cũng là phần giúp cho bước tu thêm dày dặn vững chắc, sợ công non, nghiệp lớn khi gặp khảo thí khó kiên trì, mà tình ý xui nên phải cởi Đạo Y, buông chuỗi hạt.Bần Đạo muốn sao chư Nữ đồ lập thêm công hạnh, lòng thường duy nhất, một điểm chơn tâm, đóng sáu cửa, ngăn ba nghiệp tham, sân, si để khử ám hồi minh, tiến lên con đường Thiên Đạo, nơi đây đã được lệnh thành lập Tu xá. Tu xá nầy về Đạo Pháp thì chưa khế ứng địa hình. Nhưng tạm có nơi di dưỡng tâm thần, cũng nên phân biệt nhà tu, nhà ở, tránh ồn ào lộn xộn mới được truyền thụ Pháp môn, mà chư Nữ đồ muốn thọ Pháp phải thiết tha cầu khẩn, không phải dễ gì làm một môn đệ nhà Tiên dưới ân oai Giáo chủ, nhứt nhứt tôn trọng Pháp Quyền. Ví như: Chưa cho ngồi không được ngồi, chưa cho ra không được ra, mặc lòng quá bữa xót lòng, nhiều đêm mỏi mắt. Thành Tiên không dễ, Chứng Thánh rất gay, thử thách đủ điều, hành hạ vô song, nên không hờn không giận, nét mặt hân hoan, con người tinh tấn mới mong cướp được cơ huyền, rõ đường siêu đọa.Vậy chư Hiền đồ bây giờ muốn thọ giáo cùng Bần Đạo, về đường Quyền Pháp thần công hay về phương trường sanh liễu thủ.

YẾN bạch: (…)

Cầu lấy cái Đạo Pháp ứng chứng diệu huyền đó mà giúp người độ đời, gọi là Quyền Pháp thần công, tu cho đạt chứng viên minh cướp lấy Thiên cơ Tạo Hóa, không còn sanh tử luân hồi gọi là trường sanh liễu thủ.

HUYÊN bạch: (…)

Cười! Đức đó chưa lãnh được Pháp này, muốn hành Đạo và tịnh luyện thì sao được, người ta đương chìm đắm nơi bể trần, dưới sự xô xát muôn lượn sóng trần, lòng mình có thương xô thuyền ra cứu không được người mà mình cũng bị chìm luôn một thể, vì thuyền ưởi, trống nan sổ chốt phải lo trét xảm cho kỹ mới đủ điều kiện cứu người, bằng hấp tấp vội vàng mà đem kẻ sống đến chỗ chết nghĩa là mình bị thuyền đắm phải chìm mà còn chìm cả thủy thủ nữa.Thuyền ấy là gì?

Đức hạnh đó, đức có đủ, nói người ta mới nghe, mà người có đức là người hay thương xót cứu sống muôn loài. Có hạnh là làm một việc gì, nói một lời gì, nghĩ một điều gì, cũng cân đo cẩn thận. Chư Nữ đồ còn kém đức hạnh, phải tu cái đã, Tu là tụ thần, gom khí, bảo tinh. Tu nghĩa là qui căn thức vào trong để cho tâm hồn được sáng sủa. Tu nghĩa là bồi bổ cái căn tính bị khuy khuyết chừa bỏ các lỗi lầm trái nghịch.

Vậy muốn hành Đạo phải tu. Còn về việc hành Đạo tịnh luyện là một việc khác, nghĩa là người Thiên ân Quyền Pháp hành Đạo là theo sứ mạng, tịnh luyện là tu tiến bản thân. Nếu ai cũng muốn thì sao tu được.Bây giờ Bần Đạo mở cho một con đường đi tới để thọ truyền Bí Pháp là từ nay nơi Tu Xá này có một Đàn cơ dạy về Pháp Môn Giải Thoát. Chư Nữ đồ học lấy Pháp Môn nầy để mở lần căn trí, ngày ngày công phu tịnh định để an dưỡng tinh thần, tâm linh sáng suốt, quang năng được mở mà thông thấu huyền cơ. Chớ nói đến Pháp Môn Vô Vi là một điều khó, tu nhứt kiếp, ngộ nhứt thời, nghĩa là một kiếp tu không thấy gì, ngồi mãi chờ cho được chứng lục thông, khai cửu khiếu, nhưng có khi mười năm, hai mươi năm hoặc năm bảy mươi năm một giờ chứng ngộ mà phi thăng chớ không phải bữa nào công phu bữa nào cũng chứng ngộ.

Tại sao vậy? Nếu Pháp tu mà ấn chứng dễ dàng thì tà thuyết ngoại đạo. Chư Hiền nữ cũng thấy sáu năm dưới gốc Bồ Đề Đức Phật THÍCH CA thành đạo trong một giờ, cũng như mấy mươi năm tu hành A NAN đã chứng Túc mạng thông một khắc thì dễ sao được.

Vậy cứ thế mà phát nguyện.Bây giờ tại TU XÁ nầy chọn một số có quang năng kiến thức để học qua các cơ bản giáo lý hầu có đủ phương tiện ra phục vụ cho tổ chức thành lập một Hội Thánh Nữ phái điều độ nhơn sanh, thì tu và học trong thời gian một năm, rồi hành Đạo một năm, hai năm một chương trình, và năm thứ hai cũng lấy chương trình năm thứ nhứt mà dạy cho lớp sau.

Chư Nữ đồ phải giải thoát, về ở chung với nhau một nhà, cùng trong đồng Đạo, đói no san sẻ, buồn vui chia sớt, đi ở trọn tình, nên hư đắp đổi, xây dựng lẫn nhau, có đứa hư, đứa nên, người khôn, người dại, kẻ yếu, người mạnh, kẻ bệnh người khỏe phải san sẻ mối tình, lấy phần hơn bồ phần kém, đem cái lành che cái rách, chớ có hơn thiệt rẻ chia, mà đúng hơn, trò nào không kém, trò nào không hơn, người hơn điều nầy lại thua điều khác, người có tài làm, không tài tổ chức, người nào cũng có một phần mà thất nhiều phần, đứng chỗ nầy mình hơn, lại chỗ kia mình kém thì sao mà được khinh rẻ nhau, hiếp bức người.

Bần Đạo cấm trong nhà TU XÁ không được lớn tiếng la rầy, ăn ở chia rẽ, giữa nhau phải thương yêu thật sự, dù nơi nầy Hội Thánh và nhơn sanh không đủ nuôi dạy, các trò cũng cố gắng làm mà nuôi nhau, giúp nhau về phần tu học, nói cho cùng dù gặp phải cảnh cô lập bần khổ cùng nhau dắt nhau đi xin mà ăn cũng đừng bỏ nhau mới tròn đạo nghĩa.

Bần Đạo ban ơn các Hiền đồ./.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Sau trước nếu một lòng tự quyết,
Thì đạo, đời, muôn việc do ta,
Chánh tâm thành ý đó là,
Tu thân xử thế tề gia vẹn toàn.
Lỡ một kiếp đâu còn cơ hội,
Trễ một ngày khó đổi ngàn vàng,
Đừng rằng thế sự đa đoan,
Ví như một giấc mộng tràng rồi thôi.

  • Đức Giáo Tông Đại Đạo, Cơ Quan Phổ Thông Giáo Lý, 14-3 Quý Hợi
  • 10 phút tìm hiểu ĐẠO CAO ĐÀI .
  • Tác giả: Đào Công Tâm (Bản PPS)
  • Dương Trọng Thu biên tập lại theo Google Slides