Trung Hưng Bửu Tòa, ngày 05-7-ĐĐ.35 Canh Tý (26-8-1960)
THI
NAM bang được chọn dựng nền Tiên
CỰC khổ rồi đây được có quyền
TIÊN Phật muốn thành phiền não đoạn
ÔNG ban bí tích để thăng thiên.
Bần Đạo chào chư Thiên ân, chào liệt quí Đạo tâm nam nữ.Bần Đạo lần đầu đến với Hội Thánh Truyền Giáo, cũng là một sự hân hạnh trong cơ duyên dìu dắt giữa quí Hiền và Bần Đạo.Nơi đây từ Tiếp Cơ Lập Pháp. Quyền tối cao đều ở Pháp Chánh Truyền; về phần lãnh đạo nội trị ngoại giao ở nơi tay Lý Bạch Đại Tiên xây nền Tâm Pháp. Nhưng cơ Phổ Độ rộng mở, sự lập công của quần Thánh được lâm cơ giáo hóa dìu dắt nhơn sanh. Bần đạo đến đây cũng một lẽ đó. Nghĩa là từ nay chư Tiên sẽ mượn các cơ Đàn để thí Pháp, dìu dắt môn sanh, thì Bần Đạo cũng nhắc lại để chư Hiền được cảm thông cơ Tận Độ.
Cơ Tận Độ Lần Ba, THẦY cho liệt Thánh quần Tiên lâm phàm phổ hóa đưa người trở lại nẻo lành, điểm Đạo khai Đàn cho khách hữu duyên về nơi Quyền Pháp, nên các nơi trong Đạo ngoài Đời mà có lòng cầu thỉnh thì Tiên Phật đều đến dạy bảo.
Nhưng với Quyền Pháp Trung Tông không phải thế. Nghĩa là nơi đây đắc sứ mạng Trung Hưng, chỉnh tu nội bộ, làm nòng cốt cho Quyền Pháp sau này, mà có bài bố ân oai, xây dựng cơ cấu, sắp xếp hàng ngũ cửu phẩm tam thừa, truy ân các Thánh, thành lập Tổ đình, mưu lấy sự tương lai hy hữu. Nhưng đức non tài thiếu, gặp cơ khảo thí mà sứ mạng lớn lao không thể một ít người đương nổi. Nếu nội bộ bất hòa thì con đường ấy phải chờ một thời gian tu học, hầu xứng đáng và cũng đủ điều kiện tiến hành.Ngặt vì thời giờ quá gấp rút mà nội tình Chi Phái mỗi ngày lạc hướng càng xa. Nếu thời thế xảy đến cho loài người mà trong Đạo thiếu Quyền Pháp làm sao an ngự Thánh địa. Nghĩa là mọi người tu, mọi người có Đạo, tu hay có Đạo là một việc, việc ấy là phước cho người cho đời, nhưng chưa đủ an bài che chở cho loài người được, mà loài người cần có một tổ chức Giáo hội đủ Quyền Pháp ân oai. Nơi ấy làm tòa ngự trị của THẦY, sứ mạng được về cho thiên hạ. Nên Hội Thánh là cái cửa ban phát quyền hành mệnh lệnh của Trời. Hội Thánh làm cái cửa thì mọi nơi ở Trời phát xuất ra đó, loài người nương đó mà được nghe ngóng ý Trời, tựa vào đó mà nhập vào Thiên môn Tịnh cảnh, nên Quyền Pháp Hội Thánh trở nên trọng đại. Hội Thánh là cái lái, thế giới là con thuyền, nhơn loại nương sống ở thuyền, hướng đi của nhơn loại là cái lái vậy.
Vậy từ nay Hội Thánh có một con đường là phải tu, mọi người lo tu, người người đều tu, lớn nhỏ ân cần chiều sớm công phu, bòn chắt công quả, xây dựng một nền công đức chung để tiếp tục hoàn thành sứ mạng Trung Hưng Chánh Pháp.
Bây giờ nói tu, thì người Thiên Ân, kẻ Đạo Hữu cũng không biết tu làm sao nữa. Tu rồi, ai cũng ăn chay giữ giới, ai cũng cúng sám quì hương, hơn nữa, người Thiên Ân thì xuất gia ly tục là tu rồi. Giờ còn tu sao nữa?Phải vậy. Tu là thế. Nhưng ở đời không phải tu bao nhiêu đó mà an thiên hạ được siêu phàm.Tu là sửa, sửa mọi nết xấu tật hư. Nhưng cái gốc của nó cần được gia công trừ khử. Nên mọi người nhìn lại sự thất bại của mình, của đoàn thể mình, của Chi Phái bạn, nói chung các tổ chức trên mặt Địa cầu đều bởi cơ tâm làm xáo đổ cả trật tự. Cơ tâm đã manh khởi lên rồi thì dầu có khôn ngoan đến mấy cũng không còn thuần chất Thánh tâm nữa. Xây dựng cơ tâm được mạnh lành trọn vẹn và phải đem nó trở về nơi trong, giữ nó cho còn thanh tịnh. Điều ấy ở phần pháp môn. Bần Đạo khuyên nhắc chư Hiền từ đây nên đặt mình trong Pháp Đạo, nghĩa là đặt mình trong thanh tịnh để cầu Huyền cơ. Mọi việc Hội Thánh thì lo giữ gìn, một là guồng máy, trên Thiên ân lành mạnh vui đẹp, dưới hàng ngũ nhơn sanh được yên ổn cậy tin; chưa có điều kiện tiến lên thì chuẩn bị cho mùa xây dựng sắp tới, nghĩa là Thiên Ân Quyền Pháp đâu đấy đường hoàng tôn ty trật tự, làm gương mẫu cho người dưới, thật lòng tu học giải thoát.Với Đạo hữu, nên nâng đỡ họ bằng mọi mặt Quyền Pháp, nghĩa là làm cho họ nể mà yêu, nể mà tin, nể mà kính, nể mà sửa được mình, nể mà ăn ở giữa nhau có tình êm ấm. Nên người Thiên Ân đủ Quyền Pháp rồi, không cần nói họ mới nghe.
Nên lấy Thiên Ân làm nòng cốt. Nếu Thiên Ân nào không đương nổi Quyền Pháp, thì ngưng quyền bãi chức để cho Giáo Hội mạnh lành, đừng nể, đừng vị mà chơn truyền phải bởi đó trở nên thất bát.Về Đạo hữu có một lòng tin cũng chưa đủ bảo đảm, mà lòng còn phải thường tư duy việc làm lành lánh dữ.Có làm được lành thì ma chướng mới tiêu, nghiệt ác mới đoạn, làm lành thì lòng tham sân được dứt, có làm lành mới bứng được cái gốc sinh tử luân hồi, làm được là xây dựng cho báo thân hậu nhựt. Nên Đạo hữu ráng lo lập công quả để cho nhẹ bớt tiền khiên, lập công quả để làm bùa hộ mạng, làm pháp ẩn thân trong buổi đời tên bay đạn lạc.
Mũi thiên oai đã đến không chừa một ai, nếu kẻ đó chẳng chịu làm lành. Ngày khói lửa bốc lên, nếu nghiệp chướng còn thì tránh sao khỏi cháy. Tai nạn chập chồng ghê sợ, nào hồng thủy, nào đất sập, nào ôn hoàng, đủ trò biểu diễn những màn lạ lùng. Ráng lo tu, tu lẹ, tu mau đi Đạo hữu?
Về Giáo hữu trở lên xây dựng một nề nếp sống trong Quyền Pháp. Vị nào còn nặng gia đình ân ái thì nên gởi chức vị lại cho Quyền Pháp Hội Thánh được linh.Còn từ Lễ sanh trở xuống, cố gắng xây dựng được trổi hơn người Tín đồ. Nghĩa là Chánh Phó Trị sự, Thông sự, Lễ sanh không được một ai kém thua Đạo hữu. Nếu đem so sánh giữa một người Thiên Ân và một nhóm Đạo hữu nơi đó, mà vị Thiên Ân Chức Sắc đó kém hơn thì xin ngưng quyền chờ ngày xứng đáng phục vị. (Kém về phần giới). Thà nơi địa hạt đó thiếu người, còn hơn có người mà để nhơ danh Giáo Hội.
Vậy cố gắng xây dựng cho đến cuối năm, hàng ngũ đó không được như nguyện thì thi hành ngay, để kịp đầu năm Nhâm Dần làm lễ tiếp tục sứ mạng.Cuộc vận động thống nhất nền Đạo, Hội Thánh ta cũng có một trọng nhiệm phải lo. Ngày liên kết nhau cũng không còn xa mấy. Thời thế xoay, muôn việc đều xoay. Hội Thánh lập, mọi người được lập. (…)
Thôi, Bần Đạo ban ơn cho Hội Thánh. Ban ơn cho chư Chức sắc Chức việc thành công trên nguyện lực và sứ mạng được hoàn tất. Ban ơn cho chư Đạo tâm nam nữ.
Bần Đạo chào./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét