Đại Đạo tạo con đò cứu khổ, Hướng đạo cần tự độ, độ tha. Năm chi bảy phái hiệp hòa, Trương cờ Đại Đạo xây tòa vạn linh.

LỜI GIAO CẢM

LỜI GIAO CẢM
(Kích vào hình ảnh để xem tiếp lời giao cảm)
  Xin chân thành cảm ơn quý huynh, tỷ, đệ, muội và quý độc giả đã ghé thăm NGÔI NHÀ ĐẠI ĐẠO

Thứ Bảy, 10 tháng 7, 2021

NHƠN SANH HÃY TRỞ LẠI CON ĐƯỜNG THỰC TẾ


Thánh Thất Nam Trung Hòa, ngày 25-11-ĐĐ.11 Bính Tý (07-10-1937)

NGÔ TÙNG CHÂU

THI

Giáng minh Ngọc bút canh tàn,
Vẳng nghe rỉ rả giọng đàn Bá Nha.


THI


Bá Nha đâu lại gặp Chung Kỳ,
Ai kẻ thương đời mến Đạo đi;
Đi thử mà xem đời mạt kiếp,
Năm châu biến động khắp đời li.

x

Đời li cái cảnh bất hòa bình,
Ngắm lại ai mà thấy chẳng kinh;
Kinh cụ đây rồi người có thấu,
Thấu chăng nhân loại nỡ làm thinh.


Chào chư Chức sắc, chư Hiền.

Chư Hiền ơi! Thời kỳ phổ thông Chơn Đạo, bốn hướng năm nơi sắp đến cuộc bất hòa, thấy vậy Lão Thần đây chắc lưỡi thở ra, than thở lắm ai mà có biết.

Ôi! Thảm thương dân trí thấp hèn nên mới có cơ quan Vạn linh của chư Thần tổ chức, một là làm cho nhơn sanh trở lại con đường thực tế, thực hành. Vậy thì chư Hiền đem hết bổn phận ra lãnh lấy những lời Thần Tiên đã phó thác.


Chư Hiền ơi! Lão Thần đây tuy khuất mặt mà lòng hằng lo cho thế, thế mà chi có phải vì đời của nhơn sanh không ? Vì nghĩa vụ phải vậy, ta phải đem tính nghị lực chống trả với cảnh ngộ bất bình, chẳng phải riêng một Lão đây, mà ai ai đã gởi xác nơi này, há lại làm ngơ bỏ vậy sao?

Lão biết rằng thời kỳ nầy dầu cho Thần Tiên hóa ra muôn ngàn thì chắc cũng không phương độ rỗi, như trên mấy nghìn năm thì sao?

Có phải thời kỳ nhơn sanh vì vật dục nó làm cho mất linh tánh, phải xa lìa đạo đức, dầu cho đập vỡ óc người, người cũng mê theo đường danh vọng.

Danh vọng mà chi, danh vọng ảo huyền, danh vọng suông, danh vọng ở đầu môi chót lưỡi, danh vọng đè ép đồng tông.

Ôi! Gà nhà bôi mặt đá nhau, đá đến nỗi về sau không còn một giống. Ôi! Thảm, thảm, thế thì phải dùng cách nào mà độ Đời?

Vậy phải truyền bá bằng điển quang, dùng Cơ bút rất tối cao tối trọng, một trí óc nhỏ nhoi há lại đủ sức hiểu chăng?

Mà cũng lắm người tự cho mình cao thượng, cao thượng mà một tí gì cũng chẳng biết, chỉ biết khoa môi múa mỏ, tự kiêu, tự đắc, không biết đến lúc nào dân tộc mới hết những hạng người Lão đã kể trên kia. Nhân sanh ôi!


Thảm chi bấy nhân sanh quá tệ,
Không biết mình sanh để chi đây?
Sanh ra đông lũ đông bầy,
Đông người đàn áp, đông thầy u mê.


Quá tệ, quá tệ!
Thảm thay lụy nhỏ tràn trề!
Tràn trề giọt lụy dầm tuông.
Kể ra thêm thảm, thêm buồn, thêm đau. (…)


BÀI


Mối sầu thảm bấy vì ai?
Vì Đời vì Đạo vắn dài dòng châu.
Thảm cho mấy triệu linh tàn,
Quên quê, quên cảnh, quên đàn Tiên xưa.


Hỡi ơi! Ai có biết chưa?
Ngày qua tháng lại còn ưa Ta bà.


Thiệt lắm mà!
Thoát cho qua,
Khổ chưa ra,
Chưa ra bốn vách rào thưa,
Chưa qua mà đã có ma dẫn đường.
Thấy thôi Lão lắm lòng thương,
Thương người phải dẫn qua đường hầm sâu.


Chịu dãi dầu
Chúng biết đâu?
Biết đâu nhân loại một bầu,
Một bầu vận chuyển năm châu cũng đồng.
Có biết không ?
Làm trai đứng giữa non sông,
Oằn vai gánh nợ tang bồng cho xong.
Mới vững lòng
Đặng thong dong
Thong dong vui thú riêng mình,
Hỡi ai là kẻ vì tình đồng tông!

Chưa chi làm chúa làm ông,
Mai chiều làm chủ rồi không biết đường.
Làm thân há nệ tai ương,
Năm tai bảy nạn đó trường học tu.


Nhìn nhân loại võng dù lòe lọet;
Nỗi đếm giờ đếm khắc từ li;
Mãi mê ngu muội biết gì,
Làm thân nô lệ biết chi sự đời.
Mới đi học có hơi ra bộ,
Đến ra trường tìm chỗ dung thân;
Mà ai cũng gọi Thánh Thần,
Bóp đè kẻ dưới tìm lần chức to.

Biết đâu kẻ khổ người lo,
Lo phần lành rách đói no thảm sầu!
Có biết đâu?
Ôi thôi thêm thảm thêm sầu!
Nỗi này nỗi nọ chạy đâu mà tìm?

Tìm về nuôi vợ nuôi con,
Nỗi lo đóng góp có còn chi chi?
Nó biết gì?
Thế mà chúng chẳng nghĩ suy,
Cơ hàn trước mắt còn gì mà mong?

Tính sao xong,
Bận tấm lòng,
Co đâu mà lại còn mong;
Còn mong đè ép không lòng đoái thương.

Chạy cùng đường,
Nó nào thương!
Bớ ai mau giỏi liệu lường!
Bít tai che mắt theo trường học đây.


Sẵn có THẦY,
THẦY ta Chúa Tể Càn Khôn,
THẦY ta độ rỗi linh hồn cho ta.


Nguy lắm mà!
Gắng mà ra!
Giỏi tới ta,
Ta đây là giống Tiên Rồng,
Ta đây là kẻ tương đồng vạn linh.
Biết chăng xem nỗi thế tình,
Sớm lo giành giật cho mình là Tiên.
Chẳng qua như bọn khùng điên,
Thôi, thôi nói bấy thêm phiền cho ta!


THI


Ta thấy mà ta lắm bận lòng,
Đạo Đời hai lẽ tính sao xong;
Xong không cũng cậy người tiếp tục,
Tiếp với Thần Tiên đặng thỏa lòng.


Ta xin kiếu./.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Sau trước nếu một lòng tự quyết,
Thì đạo, đời, muôn việc do ta,
Chánh tâm thành ý đó là,
Tu thân xử thế tề gia vẹn toàn.
Lỡ một kiếp đâu còn cơ hội,
Trễ một ngày khó đổi ngàn vàng,
Đừng rằng thế sự đa đoan,
Ví như một giấc mộng tràng rồi thôi.

  • Đức Giáo Tông Đại Đạo, Cơ Quan Phổ Thông Giáo Lý, 14-3 Quý Hợi
  • 10 phút tìm hiểu ĐẠO CAO ĐÀI .
  • Tác giả: Đào Công Tâm (Bản PPS)
  • Dương Trọng Thu biên tập lại theo Google Slides