Thánh Tịnh Thanh Quang, ngày 23-6-ĐĐ.14 Kỷ Mão (08-8-1939)
THI
Trước điện xe Loan sẵn chực chầu,
Đàn tiền gác bút lúc canh thâu;
Bút Thần tạm tả ra vài khúc,
Hỏi khách Tiên xưa rõ nhiệm mầu.
LONG NỮ ĐỒNG TỬ, chào chư Thiên mạng, chư Hiền muội, các em khá tịnh đàn tiếp giá MẪU HOÀNG. Chị chào lui.
TIẾP ĐIỂN:
DIÊU TRÌ KIM MẪU. MẸ mừng các con Thiên phong, các con Tín nữ.
THI
Cung Diêu quạnh quẽ tấc lòng đau!
Bút tả thành câu chữ mới làu;
Kêu trẻ ngỡ là men kịp gót,
Đâu ngờ ngoảnh lại vắng con sau.
Mười ba năm nay nồng nàn tấc dạ không giờ khuây lãng, MẸ còn trách MẸ còn khiếm khuyết đức tài nên chi giáp một kỷ đầu giáng tận thế gian mà độ rỗi các con chẳng vừa ý nguyện. Ôi! MẸ cam đành chẳng nói cùng con sao nữa. Vì xưa kia Phật Giáo mỗi lần NHƯ LAI thuyết Pháp, thì trong Giáo hội đều đến chứng quả một phần thái bán nguyên sanh, thậm chí cho đến phi cầm tẩu thú động vật, khoáng vật còn phải biết kính thờ chơn lý là độc nhứt, thế mà MẸ đây chân bước đến Đàn, chịu khó hết sức mà tùy các con, mà độ các con, MẸ đã nói nhiều rồi coi mòi vô hiệu quả. Ôi! Các con ôi!
THI
Lòng MẸ chi nguôi đặng các con,
Tự đem trách MẸ cứu không tròn;
Cho nên chẳng đủ mua lòng trẻ,
Trẻ nhớ đòi phen MẸ nỉ non.
MẸ dạy nơi Thanh Quang nầy đã nhiều lần các con giờ nầy nói phải thực hành, chẳng còn như mấy khi mà các con lo đào tạo Nữ Phái Đoàn, may ra có đặng cũng làm gương cho nền Đại Đạo. Vậy cần nhứt là chị em phải lòn cúi nhau, từ lời ăn tiếng nói, nhẫn nại nhau từ câu chuyện việc làm, các con mới đặng như lời MẸ đã dạy đó các con! Giờ MẸ nói đến hai chữ thực tế nghĩa là các con từ việc lớn đến việc nhỏ, nói phải có, có phải làm, làm phải cẩn, cẩn thì nên việc, bèn các con cứ nhớ vơ, nhớ vẩn, nghĩ quấy, nghĩ lầm, nói rồi chẳng hành, thành ra không chứng quả được. MẸ hỏi thời kỳ và trình độ như các con MẸ có đáng đem chỗ vô vi bí truyền của cơ tiến thủ mà dạy các con chăng? Chẳng nên vì các con, tuy rằng, sự hiểu biết dầu cho cao xa viễn vọng cách mấy, các con chắc rằng cũng quán tưởng chỗ hiểu biết và còn làm, song lẽ chẳng qua nói để mà chơi, tranh ngôn luận ngữ chớ mấy đặng thực hành, dầu có dạy các con cũng chẳng ngoài hai chữ thực tế đó chi? Vì cớ thời kỳ kia chưa nói cùng các con được, giờ chỉ nói các con là phận Nữ nhi sanh vào gặp đúng giữa thời kỳ cuối tận này, hỏi chớ trách nhiệm Nữ nhi phải cần như thế nào? Cần nơi có Đạo đức để đưa Nữ nhi đến cuộc hòa bình. Đã đến cuộc hòa bình thì chúng sanh vị xuất sau này mới mong ở vào bước đường cao thượng đặng. Nữ nhi các con phải biết lấy phận sự mình quan hệ với đời là bao, đối với gia đình là một kẻ mẫu sinh của kẻ hiếu tử, đối với quốc gia xã hội cũng là một người mẹ của đấng trung thần, mà đối với thiên hạ là người sản xuất ra những bậc Thánh triết Hiền nhơn. Vậy là một phận sự lớn lao biết mấy, còn nói đến một kẻ ngây khùng câm điếc, bất hiếu bất trung, phá hoại trên đời, giựt giành cướp xé. Vậy cũng bởi nơi phận sự Nữ nhi mà sanh ra, nói đến thấp là tục có câu: Con nhờ phước ai? Cháu hưởng lộc ai? Thì các con quả thấy, còn nói cao là bởi nhân duyên ngẫu hiệp, nhân duyên đó cũng bởi nơi trước để lại sau, trước sau gầy ra một... Nói quanh quẩn rồi cũng trở lại Nữ nhi hiện tại đó con!
THI
Cái phận Nữ nhi cũng chẳng vừa,
Liễu bồ yếu ớt thớt cùng thưa;
Sanh ra giữa cõi trần ai đó,
Nhiệm vụ sau này trẻ hiểu chưa?
Nữ nhi có thế đứng vững trên con đường xã hội, có thể làm cho hưng quốc thịnh gia, như Văn Vương cậy có Châu Khương, có thể làm cho khuynh gia bại quốc như Trụ Vương bởi tay nàng Đắc Kỷ. Vậy Nữ nhi còn cần lắm. Đối với gia đình phu xướng phụ tùy, đối với xã hội mẫu từ tử hiếu, vậy sự hiệu dụng các con như thế, các con phải cùng nhau ý kiến đổi trao, cùng nhau dày công học hỏi. Lo sao cho xứng phận con người đã nói trên kia, còn thế gian hữu hình hữu hoại, những cảnh trí các con ham ham, muốn muốn, ước ước, mơ mơ là một tuồng giả dối vân cẩu tướng hình đó con!
THI
MẸ cạn cùng con nhớ lấy con!
Con nào phận sự cũng lo tròn;
Lập nên cơ hội Liên Đoàn Nữ,
MẸ sẽ hồng danh điểm bút son.
BÀI
Bút son nương tả đôi hàng,
Bâng khuâng cùng MẸ trước đàn cùng con.
Nào là lời ngọt tiếng ngon,
Nào là sửa méo ra tròn sá chi!
Con ôi! Đời chả vui gì?
Nỗi sinh, lão, bệnh, tử thì trốn đâu?
Đâu còn thấy khuê lầu tửu các?
Đâu còn chi danh phát lưu truyền?
Con ôi vẹn lấy tâm thiền!
Sau về cõi Phật nhà Tiên mới là.
Là nơi ta mới thiệt ta,
Thiệt là chơn thể, trước là nguyên lai.
Thế trần ai đó này ai!
Ai mà biết đặng hoằng khai cứu đời .
Con ôi! MẸ đã cạn lời!
Ngắm trong đàn nữ, sinh đời Hạ nguơn.
Chị em kẻ Tấn, người Tờn
Quên nhau trở lại bua hờn cho nhau.
MẸ nhìn đến bấy càng đau!
Mẹ trông đến bấy càng làu lụy tuôn!
Nhìn con MẸ xiết chi buồn!
Buồn lòng vui gượng giả tuồng khuây lơn.
Này con một kiếp làm nhơn,
Thành Tiên muôn thuở còn hơn thế trần.
Cuộc đời như cõi phù vân,
Mấy ai phú phú, bần bần mà chi!
Tiếc người có trí không tri,
Đời còn ngắm lại có gì đâu con! (…)
Con có biết chi còn hơn nữa,
Nửa kiếp sinh mà chửa ra gì;
Con ôi đã trí phải tri,
Trí tri song cũng phải tùy thời gian.
Đêm thanh vắng trung Đàn MẸ giáng,
Dạy các con đặng hãn cơ Trời;
Này con cuộc thế lưng vơi,
Nay này mai nọ lắm đời ra chi!
Động lòng MẸ DIÊU TRÌ nhức nhối,
Vì thương con lặn lội đêm hôm;
Thi văn bút mực luận đàm,
Rồi ra cũng cậy tay phàm mà thôi!
MẸ buồn lắm con ôi có rõ!
Gặp mặt con muốn tỏ đôi lời;
Khó vì trẻ khéo lãng lơi,
Nỗi vì phận sự nên lời khó than.
Dầu thương cũng cam gan nín lặng,
Chờ cho con biết đặng cơ Trời;
Rồi sau MẸ sẽ cạn lời,
Cho con thấu rõ cơ Trời liệu toan.
Thôi gà đã gáy vang thế ấy,
MẸ giã con chống gậy lui về;
Khuyên con lời MẸ đã phê,
Gắng ghi vào dạ mựa hề chi con!
MẸ ban ơn các con, MẸ thăng./.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Sau trước nếu một lòng tự quyết,
Thì đạo, đời, muôn việc do ta,
Chánh tâm thành ý đó là,
Tu thân xử thế tề gia vẹn toàn.
Lỡ một kiếp đâu còn cơ hội,
Trễ một ngày khó đổi ngàn vàng,
Đừng rằng thế sự đa đoan,
Ví như một giấc mộng tràng rồi thôi.
10 phút tìm hiểu ĐẠO CAO ĐÀI .
Tác giả: Đào Công Tâm (Bản PPS) Dương Trọng Thu biên tập lại theo Google Slides

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét