Chủ Nhật, 16 tháng 5, 2021
Ý NGHĨA THÁNH THẤT VÀ THÁNH TỊNH
NGỌC-MINH-ĐÀI (Vĩnh Hội - Sài gòn)
Tuất thời, mùng 9 tháng 5 Đinh Mùi (16-6-1967)
Thi:
ĐẠI-Đạo là chung của vạn linh,
TIÊN bang Phật cảnh có riêng mình;
VĂN nhân trí sĩ cần tu học,
DUYỆT lại lòng người chỗ chí linh.
LÊ-VĂN-DUYỆT mừng chư Thiên-mạng, chào chư hiền đệ hiền muội tam ban.
Nhân lễ kỷ niệm Ngọc Minh Đài, Lão giáng đàn để chứng minh tấm lòng thành kỉnh của bổn đạo địa phương và tất cả chư hiền đệ muội trong tình liên quan đồng Đạo. Lão miễn lễ chư hiền đệ hiền muội đồng an tọa đàn tiền.
Lão cũng nên nói rõ cho chư hiền đệ hiền muội hiểu rành: Thánh-Tịnh hay Thánh-Thất đều là một nơi để thể hiện tình thương của Thượng-Đế đối với vạn linh sanh chúng nơi cõi trần, cũng là nơi gặp gỡ của các bậc Thánh-linh đã có sứ mạng đến trần gian độ đời hành Đạo, và cũng là nơi để tất cả đều tìm đến chân lý trong sự sáng suốt thiêng liêng của mỗi nhơn sanh.
Thánh-Thất hay Thánh-Tịnh vẫn một hình thức, một mục đích, một tổ chức, khác nhau của Tịnh hay Thất chỉ là: Tịnh là nơi để ôn dưỡng của các bậc xuất gia hành Đạo, Thất là nơi hội đàm của các hàng đạo hữu Thánh tâm trong Đại-Đạo. Vị trí duy nhứt trên đường tu thân học Đạo của người không ngoài Thánh-Thất, Thánh-Tịnh và không ngoài Cửu Phẩm, Tam Thừa.
Tịnh, Thất là một phương tiện giáo hóa nhơn sanh ở từng địa phương và cũng là các nguồn lạch của Tòa Thánh, Hội Thánh, nhưng trong khoảng thời gian cơ đạo bị nhơn tâm phân hóa, thành Thánh Thất, Thánh Tịnh phải chia vào trong chi hoặc phái, làm tối nghĩa cộng đồng của hai ngôi Tịnh, Thất mà người tín đồ rất có thành kiến rẽ chia.
Ví như Ngọc Minh Đài ngày nay cũng là một trong Thất thập nhị Tịnh. Nếu đem sự nghe thấy hiểu biết bằng hiện tại của nhơn sanh, thì Tịnh thuộc về phái Tiên Thiên, mà Thất thì thuộc về Tây Ninh hay Chỉnh Đạo.
Chư hiền đệ hiền muội nên xóa tan thành kiến ấy đi.
Người học Đạo phải hiểu rằng: cây có cội, nước có nguồn. Dầu muôn dòng cũng đổ về biển cả, dầu muôn nhánh cũng hút nhựa ở gốc cây. Nếu người tu không phân biệt được quyền pháp đạo luật trong Cửu Phẩm Tam Thừa thì không thấy chỗ dung hội đạo lý. Bằng thấy rõ được đạo luật quyền pháp, tất nhiên sẽ hiểu thế nào là Tiên Thiên, thế nào là Tòa Thánh, là Hội Thánh, Thánh Thất hay Thánh Tịnh.
Chư hiền đệ thử nhớ lại xem: Một vị chức sắc Giáo Hữu phải có những đức tu như thế nào để lãnh đạo một Thánh Thất, thì dĩ nhiên vị Giáo Hữu ấy đã bước sang qua đường Thiên Đạo để tự độ và độ tha. Trong khi ấy, quyền pháp đạo luật vẫn tuần tự sắp xếp một con đường tiến hành của các bậc chân tu, từ trật phẩm này cho đến trật phẩm kia, đều từ một đến chín phẩm mới thành công đạt Đạo, để thế Thiên hành hóa, hướng dẫn chúng sanh trên dòng trần biển khổ.
Hiểu đặng như vậy, thì Tiên Thiên nào phải là một phái, mà Thánh Tịnh nào phải là của một phái riêng.
Tất cả các chức sắc chức việc đều do trong đường ấy mà đắc Đạo, thành công trên phẩm vị Thiêng Liêng, nên mới có thể hiện Hiệp-Thiên, Cửu-Trùng lưỡng đài, để làm một cụ thể cho tinh thần, vật chất, hay hồn và xác thân của mỗi người vào Đạo tu thân.
Chư hiền đệ! Lão rất tiếc nơi thế gian, mỗi khi người đời thức tỉnh tu hành, đem mình vào cửa Đạo, lập đức bồi công, tất nhiên phải nhìn xa thấy rộng, phải tự giác tự tỉnh, phải tìm tòi những yếu tố để giúp cho sự tu học được phần tiến hóa, trong khi có trách nhiệm Thiêng Liêng, dầu lớn hay nhỏ; trái lại, chưa được thì mong, đã được lại xem thường, ví như một việc hằng ngày thoáng qua trong sở dục, phút chốc lại tan đi. Chính vì thế mà không làm được bực trượng phu quân tử, cũng chính vì thế mà tự mang lấy tội trọng giữa Thiên-điều.
Hôm nay, Lão muốn nhân trong lễ kỷ niệm này, khuyên chư hiền đệ hiền muội một vấn đề có thể làm một phương dược cho tất cả các bịnh tật đang nảy sanh và truyền nhiễm.
Chư hiền đệ hiền muội! hãy xem lại hiện tình ngày nay: nếu nhìn đến bổn phận cá nhân của gia đình của xã hội của nước non, cũng có thể phải dụng lòng nhân ái để làm căn bản. Bằng nhìn vào bổn phận một tín đồ của Đại-Đạo Tam-Kỳ Phổ-Độ, một đứa con thân yêu quí mến của Thượng-Đế Chí-Tôn, lại càng phải cần nghĩ đến lòng nhân ái trước nhứt.
Lòng nhân ái có thể làm một phương linh dược chế ngự tất cả những gì muốn bộc phát nơi thân tâm của con người. Lòng nhân ái sẽ phát hiện như một bản đồ cho người nhìn theo phương hướng ấy về đến Bạch Ngọc Kinh.
Phải chăng nhân ái tức là thương yêu. Hễ thương yêu thì mọi việc đều khoan dung tha thứ. Nhưng nếu tìm rõ nghĩa hai chữ nhân ái, tất sẽ thấy lời nói của Lão là đúng với sự thật.
Nhân ái là cao cả nhứt mà cũng rất tầm thường của tự ái trên phạm trù suy tư, chư hiền đệ có hiểu chăng? Nhân ái là lòng tự ái đặc thù, nhưng tự ái chắc hẳn không là nhân ái.
Tất cả mọi người đều có lòng nhân ái, cũng ví như xi-rô có vị ngọt nhiều hoặc ít là do nồng độ chuẩn đường trong đó. Bởi thế cho nên, nếu ta không thương được kẻ khác mình, thì không gần được Thượng-Đế.
Hỡi chư hiền đệ hiền muội! người có chí lãnh đạo, kẻ toan thành việc lớn, phải xem mình như hạt mưa bụi ở lưng trời, xem thiên hạ như bể rộng bao la. Nếu không hiểu được tận tường lẽ ấy thì trên trường đời khó mà đắc Đạo thành công.
Đây, vị kỷ vẫn là lòng nhân, thương gia đình vẫn là lòng nhân, thương xã hội, thương nước non vẫn là lòng nhân. Thấp, cao, sâu, rộng, nhỏ, hẹp, mọi cái sẽ đặt con người trong bối cảnh.
Đức Chí Tôn đã dạy: Các con là cơ thể của sự thương yêu. Nếu cơ thể thì có tinh thần và vật chất. Mà hễ có tinh thần tức nhiên có tình cảm. Có tình cảm sẽ có thất tình lục dục. Trong lẽ ấy phải tìm hiểu thế nào để thấy và cân được thấp cao hay sáng suốt, mê muội.
Chư hiền đệ cũng nên hiểu rằng: lý Đạo ẩn tàng tất cả sự huyền diệu Thiêng Liêng vào cơ quan tối linh của con người để đến thế gian vận hành sứ mạng trong địa giới này. Nếu người không biết tìm hiểu cho thấu triệt chỗ siêu mầu của chính mình thì dầu có bôn ba đây đó suốt đời cũng chẳng kết quả vào đâu, mà vẫn lẩn quẩn trong bánh xe luân hồi quả báo.
Người biết ngự trị, biết tìm hiểu được cái ta, thì không còn xảy ra những điều hỗn loạn trên thế gian.
Hiện tại, nhân loại đang quằn quại trong cảnh đau thương thảm khốc là vì không tìm hiểu được lòng nhân, cũng chưa nhìn thấy Thượng-Đế đã ngự trị tất cả mọi người và chính mình, nên không phân tách bằng lý siêu việt, chỉ dùng lý thuyết tầm thường mà thôi.
Người biết thương người là tình thiêng liêng vạn hữu, nhưng cái thiêng liêng ấy không được vĩnh viễn nơi người, vì bị dục vọng xâm chiếm để cho khuất phần sáng suốt kia, nên trở thành ích kỷ vô tha.
Chư hiền đệ, hiền muội hãy phân biệt rõ ràng một lẽ nầy nữa sẽ thấy sự thật của người hành Đạo hiện thời.
Một ly nước, một biển rộng. Nước là thể chất của sự thương yêu. Mặt nước trong ly được thăng bằng vì diện tích nó hẹp, mặt nước biển thường bị xao động, vì mặt biển rộng lớn bao la.
Nếu lòng nhân đối với cá nhân, đối với gia đình rất là dễ nhưng với nước non nhân loại thì phải chịu bao nhiêu sự bão tố của dục vọng phàm tâm thử thách. Chính hai hoàn cảnh này là chỗ thành công của các bậc tiền nhân.
Thế gian này phải xảy ra bao nỗi điêu tàn khốc hại cũng do nơi không thực dụng lòng nhân cho đến tuyệt đích chân lý của danh từ ấy. Chư hiền đệ hiền muội là những người đang trong cảnh trạng vô cùng nguy khốn và cũng đang mang nơi mình những trách nhiệm vô cùng quan trọng, dầu lớn hay nhỏ, dầu nam hay nữ; trong khi chung quanh chư đệ muội biết bao nhiêu người đang hoạt động múa may, thì chư đệ muội lại phải lãnh một khối sắt để ngồi mà mài – mài cho nên kim. Cười...
Thi:
Thiên hạ tranh nhau bủa lưới chài,
Mặc tình bơi lội, mặc tình bay;
Dọc ngang trời biển bao ngu trí,
Xuôi ngược sơn hà mấy dở hay.
Toan bắt giao long nơi thủy phủ,
Mong tìm linh phượng chốn Thiên Đài;
Không noi chánh đạo về chân lý,
E nổi mang chung tiếng bất tài.
Chư hiền đệ hiền muội! Lão khuyên từ đây hãy suy xa hiểu rộng, xét mình trên bổn phận vi nhơn. Đạo lý chẳng xa người, chớ tìm đông tây cho hoài công nhọc sức.
Nơi đây, Lão cũng mừng chung tất cả chư hiền đệ hiền muội trước đàn. Mọi sở vọng, mọi nhơn tâm, Lão đều chứng minh trong giờ phút này, và chư hiền đệ hiền muội nhớ lời dạy hôm nay để giúp nhiều phương tiện hành Đạo cho mình, cho người trong cơn khảo thí. Tấm lòng chí thành chí kỉnh của chư hiền đệ hiền muội sẽ được sự cảm ứng của Lão trong khi tâm định trí minh của mỗi hiền đệ hiền muội.
Lão đến với chư hiền đệ hiền muội bằng khí phách anh linh, tồn tại trên điển quang, để chư hiền đệ hiền muội được ảnh hưởng hầu vững vàng tu thân hành Đạo.
Thi:
Muôn dặm sơn hà một túi thâu.
Anh linh khí phách định cơ mầu;
Đem chia sứ mạng tình nhân loại,
Cứu sống tinh thần cõi Á-Châu.
Hựu:
Á-Châu mở cửa buổi Tam-Kỳ,
Rước khách trần gian thoát nạn nguy,
Tránh nẻo tương tàn sang Cực-Lạc,
Cùng nhau cọng hưởng dưới Từ-Bi.
Hựu:
Từ Bi chan rưới đức Thiên ân,
Cố gắng làm nên vị Thánh Thần;
Đạo ở nơi người, người lập đức,
Non sông khắp chốn một tình thân.
Hựu:
Tình thân chẳng phải một phương nào,
Bủa khắp nhân loài chẳng thấp cao;
Nếu biết tự mình nên tự trọng,
Con đường sứ mạng phải làm sao?
Hựu:
Làm sao cho trọn kiếp vi nhơn,
Để suốt trăm năm khỏi tủi hờn;
Nợ nước, ơn nhà, tình chủng loại,
Dặn lòng gắn chặt mối keo sơn.
Hựu:
Sơn hà đang lúc chịu gian nguy,
Thử thách hùng anh có những gì;
Của các tiền nhân xưa để lại,
Ngày nay ai giữ với ai đi.
Hựu:
Ai đi trên quảng lộ hồng trần,
Giữ vẹn ngàn xưa đức Thánh nhân;
Đã phú cho người khi xuống thế,
Làm nên cơ nghiệp nước và dân.
Hựu:
Dân đen đang chịu cảnh lầm than,
Trời đã giao cho mối Đạo vàng;
Cứu cánh ra ngoài cơn diệt chủng,
Thì đừng e ngại bước trên đàng.
Hựu:
Trên đàng Thiên lý rán gia công,
Đại-Đạo nhờ tay đó phổ thông;
Giải thoát bao nhiêu vòng trói buộc,
Cho đời cho Đạo hưởng vui đồng.
Hựu:
Đồng tâm gánh vác giữa kỳ này,
Có Lão hộ trì khắp đó đây;
Trách nhiệm cần lo cho trọn vẹn,
Thành công Tiên cảnh đặng sum vầy.
Chư hiền đệ hiền muội yên lành tất cả về suy tư để tìm lý Đạo. Lão sẽ do nơi sự suy tư chánh tín mà giúp đỡ hộ trì cho. Một lần nữa, Lão ban ơn chung tất cả, thăng...
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Sau trước nếu một lòng tự quyết,
Thì đạo, đời, muôn việc do ta,
Chánh tâm thành ý đó là,
Tu thân xử thế tề gia vẹn toàn.
Lỡ một kiếp đâu còn cơ hội,
Trễ một ngày khó đổi ngàn vàng,
Đừng rằng thế sự đa đoan,
Ví như một giấc mộng tràng rồi thôi.
10 phút tìm hiểu ĐẠO CAO ĐÀI .
Tác giả: Đào Công Tâm (Bản PPS) Dương Trọng Thu biên tập lại theo Google Slides
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét