BẠCH PHỤNG ĐỒNG TỬ. Chào chư Hiền huynh, Hiền hữu.
THI
Đời Đạo hai vai gánh nặng oằn,
Đường dài sao khỏi trở cùng ngăn;
Mày xanh chi sá cơn giông tố,
Mắt sáng ngại gì lúc chớp giăng.
Khí phách hùng anh xông bốn cõi,
Tâm hồn quân tử vững năm hằng;
Sơn hà gánh nặng chung nam nữ,
Dù trí, dù ngu cũng trọng phần.
Gặp lúc lệnh đàn, Ơn Trên tạm bế, vừa may tôi đắc lịnh đức Tổng Lý giáng đàn viết cho các bạn thanh niên một bài là: “Hoán Tỉnh Thanh Niên Hồn”, để đánh thức các thanh niên Tôn giáo còn đương mơ màng cơn mộng điệp, trong lúc đêm trường của trời đông quạnh quẽ, giữa lúc bước Đạo éo le, nhơn tâm lãnh đạm, kẻ nhơn tài còn khiếm khuyết, người tin đạo chưa hết dạ hy sinh, khỏi đâu người ngoại cuộc phê bình, kẻ bàng quan nhảm luận, cho nhà Đạo Tam Kỳ đã tro tàn khói lạnh, chùa bế, thất niêm, anh tù, em tội. Cơ hội nầy nhờ nơi nghị lực các thanh niên, nội trụ tinh thần, nấu nung khí phách, mới mong khỏi trôi theo trào lưu ác tập.
Này các bạn thanh niên! Kìa dòng nước sông Cửu Long chảy mãi không ngừng nghỉ phút nào, chẳng hạn ngày đêm. Kìa chòm cây cổ thụ cằn cọc khô khan nơi dãy Trường Sơn thiệt khó mong nảy mụt sanh mầm, đâm chồi mọc nhánh xanh tươi như ngày xuân của nó trước kia. Kìa đàn kiến tha mồi, đàn ong gầy mật, trâu kéo cày, ngựa kéo xe, chim làm tổ, quanh năm suốt tháng không phút nào ngơi, không giây nào ngừng. Kìa vừng Thái dương mọc phương Đông, quanh vòng Thiên Địa sang phương Tây rồi lặn khuất mà hết ngày nọ đến tháng kia, cũng mãi mãi lo tròn bổn phận chiếu ánh sáng cho loài người.
Ôi! Thời gian thấm thoát, bóng quang âm nhặt thúc bên mình, hết giờ qua, đến ngày qua, tháng qua, năm qua, mãi mãi trôi theo thời tiết mà lầm lũi trên bờ thiên diễn. Vì cảm xúc quang cảnh trước mắt mà xốn xang cho các bạn râu mày.
NGÂM
Trắng răng bao thuở da mồi,
Hoa râm mái tóc, thôi rồi tuổi xuân!
Ngọn gió hắt hiu, cảnh trời đông lạnh thấu xương lòng, rồi các bạn cũng kích thích đến thần kinh mà hồi tưởng lại cái ngày xuân mát mẻ, khí hậu ôn hòa, trăm hoa đua nở, muôn tía nghìn hồng. Các bạn ôi! Vì thấy sơn hà cây cỏ, động vật, côn trùng, bò, bay, máy, cựa, đều phải tận tụy với phận sự mình, không hề dãi đãi, mà hôm nay có mấy lời ”Hoán Tỉnh Thanh Niên Hồn” để làm cái thước mà đo con đường đời niên thiếu, từ lúc bắt tay vào việc, hạ thủ công phu, cho đến đầu con đường là mục đích tối chung của người hiệp nghĩa.
NGÂM
Đời người có mấy lúc xuân,
Thôi rồi xuân quá nửa chừng kiếp sanh.
Thế thì ngày xuân của con người, tuổi xuân của các bạn đây, là thời kỳ thanh niên tuổi trẻ đường xa, khí lực sung cường, tâm hồn trong sạch, là thời kỳ phấn đấu để lập công đền nợ của các bạn đây.
Ôi! Giờ phút quý hóa vàng ngọc này mà nó chẳng thèm chờ ta, đợi ta, thì âu là ta phải cùng nó, cùng bước cùng làm việc, cùng hy sinh cho Thiên chức đặt mình trên bờ công nghĩa. Càng bước tới rồi thử trông xung quanh ta, nào kẻ lữ hành trên thế lộ, rày chợ Bắc, mai bến Nam, sớm gánh trầu, hôm gánh gạo, nước mắt lẫn mồ hôi, mà vẫn cứ vui, cứ tiến bước, nào thợ thuyền tấp nập trong xưởng máy, hy sinh cả năng lực, cả trí óc, mà chẳng chút tự kiêu, tận tụy phụng sự cho nghệ thuật mình, nào kẻ nông phu đương vất vả cấy cày, bạn với con trâu, đàn chim mà vẫn vui đi, tay nắm bắp cày nặng trịu mà vẫn thản nhiên không hề thối bước, nào kẻ cầm bút thì vắt hết não cân, lo tính toan, sắp đặt, tất lực nhọc nhằn, tiêu trí hao tâm, vì phận sự mà đem hết sở năng cống hiến cho nhơn quần xã hội. Trước mắt ta, cái cảnh tượng tưng bừng náo nhiệt đó, ai ai cũng tận sở năng, rồi mới được thủ sở nhu, chớ có ai ngồi không mà chờ cao lương mĩ vị, đã sung sướng tột bực mà còn đòi kẻ hạ người hầu nữa đâu? Ai ai cũng nhận mình là một phận sự trên đời là lợi khí chung cho xã hội.
Thế mà tình trạng hiện kim, phong trào văn minh Âu, Mỹ diễn ra, ngày đêm tiếng bom không ngớt nổ, ngọn giáo chẳng lìa tay.
Ôi! Sóng ác cảm bốn bề vỡ bừng.
Khói bất bình mười phương ngút tỏa.
Bao nhiêu giả văn minh, bao nhiêu lòng tư dục, thù vơ, oán chạ chất chứa nhẫn nay đem ra quyết liệt một trận vong tồn, mạnh được yếu thua, khôn nhờ dại chịu, người đối với người ra đổi chiếm đoạt quyền lợi nhau, cướp vợ, đoạt con, ghê tởm thế, dầu cho ác thú độc xà hẳn là loài hung bạo, mang di địch lỗ đành là giống dã man cũng chưa hề đối đãi nhau đến thế, chà xát nhau đến thế. Té ra trên khoảng đất này, cứ mãi mãi chém giết nhau, biết làm sao đây?... Hỡi ai là kẻ mày xanh mắt sáng, khí lực sung cường, hy vọng xa xăm, bão phụ lớn lao, đường dài gánh nặng, mau phải ra tay tháo cũi sổ lồng, phất cờ giục trống, khua vang chuông cảnh tỉnh khắp ba ngàn thế giới, cùng cả Tứ Đại Bộ Châu, để đánh thức người đương chìm đắm ở chốn bùn nhơ thiên lương vùi lấp.
NGÂM
Ngang tàng bảy thước thân xanh,
Gặp cơn đổ nước xiêu thành phải sao?
Giờ đây, Thanh niên Tôn giáo phải thực hành theo hai kế hoạch sau đây để làm chỗ hướng đạo trong lúc trào lưu trổi mạnh, vàng trắng phân vân, họa chăng mới đủ nghị lực tinh thần giữa lúc tục đổi phong dời, gai rào, cây lấp.
1- Bảo tồn tư đức
2- Hoạt động sinh tài.
1- BẢO TỒN TƯ ĐỨC: Thì phải thực hành theo lời thầy MẠNH, giàu sang không nhiễm, nghèo hèn không thay, oai quyền không khiếp. Chỉ một lòng phụng sự cho danh dự và phẩm giá con người và phải tự trọng lấy mình mới khỏi trôi theo tuồng giả văn minh quyến rủ.
2- HOẠT ĐỘNG SINH TÀI: Thì phải siêng năng cần lao kiệm ước, hoặc làm việc tư, hoặc chung lưng đấu cật mà lo công nghĩa, công lợi, đặng tìm phương nảy nở tài chánh mà giúp cho Hội Thánh trong lúc bá ban vạn sự tiến hành. Thế là tư đức đã vững như sắt đá, tượng đồng, thì sanh tài mới khỏi nhiễm nỗi trục lợi đồ danh, có hoạt động sinh tài mới khỏi mắc vào câu chán đời, nản việc, tiêu cực, vô bổ.
BÀI
Lời tâm huyết chạm lòng thiết thạch,
Nhắn cùng ai là khách thanh niên;
Ấu thơ nặng nợ bút nghiêng,
Nỗi cơm, nỗi áo thung huyên nhọc nhằn.
Nỗi thầy bạn tập rèn ung đúc,
Nỗi gia đình giáo dục sớm hôm;
Những mong tài đức phi phàm,
Đảm đương trách nhiệm cho kham, cho tròn.
Giữa thời cuộc nước non hiu quạnh,
Đời thanh niên khôn tránh khổ nàn;
Học đường là bước gian nan,
Phải cơn đau khổ, thử gan anh hùng.
Địa Trung Hải đì đùng sóng bổ,
Thái Bình Dương mây lộ ánh hồng;
Đạo Trời truyền khắp Tây Đông,
Hỡi người hiệp sĩ lướt xông độ đời !
Trông thế sự tơi bời tan rã,
Đoái đồng bào khó tả nên câu;
Tinh thần trụy lạc hằng lâu,
Vì mê vật chất thành sầu càng cao!
Giữa thời cuộc phong trào cuồn cuộn,
Kẻ mày râu nỡ luống ngồi coi;
Tấn tuồng diệt chủng ló mòi,
Ai ra cứu vớt giống nòi trầm luân?
Truy nguyên bệnh vì chưng tập quán,
Vì thói hư làm loạn dân lành;
Nỗi vì học thuyết cạnh tranh,
Nỗi lòng chuyên chế, nảy sanh cường quyền.
Nỗi chủng tộc chia riêng sắc giống,
Nỗi liệt cường mạnh sống yếu thua;
Than ôi! Căn bệnh khôn ngừa,
Nên tuồng giết lẫn sớm trưa diễn hoài.
Cuộc dâu bể đổi thay sớm tối,
Biết nhờ ai phá núi bắc cầu?
May đâu vang tiếng trống lầu,
Tam Kỳ Phổ Độ năm châu quảng truyền.
Người nghĩa sĩ hữu duyên gặp hội,
Kẻ thanh niên đường lối rẽ rành;
Ngang tàng bảy thước thân sanh,
Thanh niên gánh nặng nhọc nhành đừng than.
Chí những ước dọc ngang bốn bể,
Lòng những toan cứu tệ di truyền;
Phải cơn Đời Đạo chinh nghiêng,
Dãi dầu sương tuyết há phiền nhọc thân.
Dầu gặp cảnh phú bần, quí tiện,
Dầu gặp cơn tai biến cũng thường;
Lấm đầu bao quản thân lương,
Gìn lòng thanh bạch noi gương Thánh hiền.
Trù kế hoạch đừng thiên đừng chấp,
Định phương châm chớ tốc đừng trì;
Trước lo cách vật trí tri,
Chánh tâm, thành ý, phòng khi trị bình.
Tư đức trọn, gia đình vững mối,
Quốc gia thành, xã hội an bình,;
Thời kỳ bóng đã xế chinh,
Lương tâm canh cải nhơn tình éo le.
Thanh niên phải dặt dè cho lắm,
Bước đường dài phải ngắm cho xa;
Thử xem trình độ dân ta,
Trước lo đạo đức an hòa dưới trên.
Đạo đức đủ là nền tảng đó,
Nhà Đại đồng nào khó dựng đâu;
Quảng truyền Á, Mỹ, Phi, Âu,
Đồng bào vạn quốc năm châu một nhà.
Ai ai cũng nhìn Cha THƯỢNG ĐẾ ,
Người người đều đồ đệ Tiên Ông;
Khắp cùng Nam, Bắc, Tây, Đông,
Không giàu, không khổ, cũng không sang hèn.
Đã không kẻ đua chen lấn lướt,
Lại không tuồng mạnh được yếu thua;
Không còn trộm cướp tranh đua,
Cửa ngoài không đóng, gió mưa điều hòa.
Hồi tưởng lại, thiết tha, tha thiết,
Đoạn tâm trường, ai biết cho chăng?
Tiền đồ còn lắm trở ngăn,
Mắt xanh soi thấu trắng đen mới tài.
Kìa Khổng Tử lạc loài Trần, Thái,
Kìa Nhan, Tăng, nhịn đói theo thầy;
Có đâu nhẹ gót thang mây,
Đã toan vênh mặt, nguýt mày hiếp dân.
Nóng lòng phải phân trần cặn kẽ,
Muốn làm thinh, khôn dễ làm thinh;
Vì đâu nổi sóng bất bình,
Vì đâu trên dưới mất tình tương thân?
Nước trụy lạc thần dân hữu trách,
Bớ nầy ai là khách thương đời !
Dìu nhau kẻ chống người bơi,
Đáng tay thủy thủ độ đời tam nguơn.
Hỡi các đấng nhơn nhơn quân tử,
Gặp phải thời do dự nữa chi;
Thời gian lủi thủi trôi đi,
Khó mong cơ hội thời kỳ độ dân.
Hãy ra mặt cầm cân công lý,
Biện phân rành phi thị, ngụy chơn;
Nào ai ẩn dật thâm sơn,
Độ người trước phải luyện đơn mới thành.
Gánh nợ nước đàn anh lo trước,
Dân khôn nhờ người bước đầu tiên;
Trọng phần là đám thanh niên,
Dầu nam dầu nữ chẳng riêng ai nào.
Vui trước cảnh thiên lao vạn khổ,
Lượng thanh niên đại độ khoan hồng;
Tung hoành bể Bắc non Đông,
Đội trời đạp đất lướt xông dặm ngàn.
Lấy khí phách phá tan ác tập,
Đem tài năng bồi đắp sơn hà;
Gia đình xong phận tề gia,
Non sông đáng mặt tài ba siêu quần.
Tánh cương trực phá vừng mây tối,
Lượng công bình thay đổi trào lưu;
Trưởng thành đạo đức cho người,
Màng chi góc biển chân trời xa xăm!
Thất bại để rèn tâm chiến sĩ,
Gian lao nhiều nung chí anh hùng;
Thanh niên là tuổi vẫy vùng,
Phá tan ác tập mở tung cũi lồng.
Dầu thất bại thành công định mạng,
Hạ thủ rồi chớ ngán đừng lơi;
Thất thành xin phó mạng Trời,
Bền tâm kiên chí chiều mơi ắt thành.
Trối thây kẻ đồ danh trục lợi,
Mặc dầu ai sớm tối cúi lòn;
Lòng đen mà miệng tợ son,
Gớm thay mật ngọt vì ngon hại ruồi...
Thanh niên chớ dễ duôi mà lạc,
Thanh niên đừng ước đạt mà sai;
Đừng vì nhảm luận chê bai,
Dở dang sự nghiệp lợt phai tất thành.
Thôi chào chư Hiền huynh, Hiền hữu./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét