Thứ Ba, 13 tháng 7, 2021
PHỤC KHAI CHƠN ĐẠO
Thánh Thất Trung Thành, ngày 01-12-ĐĐ.13 Mậu Dần (20-01-1939)
THI
Mừng vui chi xiết nỗi mừng vui!,
Trước cửa lằn nhang phản phất mùi;
Kíp chuyển cơ linh truyền Thánh chỉ,
THÀNH HOÀN BỔN CẢNH Lão chào lui.
Khá thành tâm nghiêm Đàn tiếp lịnh ĐẠI THÁNH. Ta lui.
TIẾP ĐIỂN:
TRẦN HƯNG ĐẠO ĐẠI VƯƠNG.
Chào chư Thiên mạng, chư chúng sanh.
THI
Canh tàn giờ lụn mãi thì thôi,
Liệu bảy, lo ba, cũng chữa rồi;
Lo nỗi nhà xiêu, tường, cột ngã,
Gánh gồng nhiệm vụ đó ai ôi!
Than ôi! Lượng sóng kim tiền từ Đại Tây Dương, Thái Bình Dương bổ dội, làm cho năm châu lay động, bốn bể gập ghềnh, non sông bờ cõi sắp đến cuộc đổi dạng thay hình, cỏ cây nhuộm máu phai màu, núi sông vùi thây thành bãi... Than ôi! Cũng chỉ vì người xa Đạo đức. Đạo đức thất chơn truyền, đem ý phàm mà canh cải mạng Thiên, khéo đặt bày duy tân diệt cổ.
Hỡi ôi! Ôi đời đến thế, thế phải toan phương, liệu chước, phương nào, chước nào mà chống lại thời gian hoàn cảnh, sắp đến cuộc điêu tàn đây rồi!
Than ôi! Hữu phước, hữu duyên đồng bào ta, nhân loại ta, còn một cơ hội rất may mắn, rất quí báu nữa là:
Nam Bang phục khai Chơn Đạo, Ngọc Đế tận cứu quần sinh.
Nhân loại ôi! Đồng bào ôi! Còn một Kỳ Ba đại xá là Tam Kỳ Phổ Độ khai hội Long Hoa. Nếu chẳng lo hướng thiện hồi đầu. Ôi! Một kiếp chót nữa khó mà muôn ngàn năm gặp đặng.
Than ôi! Thế thì cậy nơi Đạo đức lập thành Tôn giáo. Tôn giáo có qui luật chuẩn thằng còn phải tương đối với nhân loại, với thời kỳ. Tất nhiên phải tổ chức cho có cơ quan. Đó là bước hành trình để công khai Tôn giáo. Hỡi ôi! Thế mà trong kỳ lập Đạo đến nay, vạn sự khởi đầu chỉ là một mặt phổ thông giáo lý mà thôi, chưa hề nói đến cơ quan tổ chức. Đến nay là thời kỳ phải làm chẳng còn chờ đợi chi nữa! Than ôi! Nông viện, Học viện, Nữ Phái Liên Đoàn, Phổ Thông Giáo Lý... Thảm! Thảm! Cho nhơn sanh. Chờ cho thời đại làm sao Thánh Đạo quảng truyền. Hỡi ôi! Nhân tài khiếm khuyết trăm phần, trăm phần khó. Ôi! Ai ôi! Ai là kẻ ưu thời mẫn thế, ai là người cứu tế nhơn sanh. Hỡi ôi!
THI
Thế cuộc đương cơn sắp loạn ly,
Hỡi Trung, Nam, Băc cả ba kỳ!
Ai người mẫn thế ưu thời đó,
Gánh nặng oằn vai chẳng quản chi!
BÀI
Chuyển Ngọc bút linh cơ bố điển,
Giáng Đàn trung, vận chuyển huyền quang;
Dạy cho phận sự rõ ràng,
Dạy cho đẳng đẳng linh tàn biết noi,
Noi Thánh huấn, học đòi Thánh huấn,
Học Thiên cơ, biết thuận Thiên cơ;
Than ôi! Lặng lẽ như tờ,
Canh tàn, đèn lụn, bơ thờ lời châu.
Dạy vài câu, vài câu cho hãn,
Hãn cơ Trời ai đoán thử coi;
Máy linh rày đã ló mòi,
Ló mòi vận chuyển ra ngoài năm châu.
Âu, Úc, Mỹ, đứng đầu châu Á,
Lập Đạo Trời truyền bá nhân gian;
Hai mươi lăm triệu linh tàn,
Tiên Rồng con trước, Hồng Bàng cháu sau.
Non sông đã khoe màu cẩm tú,
Làm sao cho bần, phú tương tư;
Đừng cho bất túc hữu dư,
Đại đồng, xã hội lao tư tương phò.
Làm sao đặng ăn no, mặc ấm,
Làm sao cho Đạo thấm vào tâm;
Làm sao ai kiếm, ai tầm?
Ai chèo, ai chống, ai nằm mà coi?
Coi cái cuộc có mòi trở trắc,
Gà cùng nhau bôi mặt đá chơi;
Đá chơi cho biết mùi đời,
Đá chơi hỏi thử cơ Trời định sao?
Sao cho đặng bước vào cơ hội,
Sao làm sao chuộc tội mình gây?
Làm sao mà đặng về THẦY ?
Làm sao mà đặng phương Tây tìm về?
Sớm Bồng Lai tối về Bửu động,
Mặc tình ai, dù lọng nghinh ngang;
Lắm cười rồi cũng lắm than,
Lắm khi phú quí, cơ hàn lắm khi!
Trí phải tri, trí tri thời vận,
Tri Tam Kỳ mạt tận Thiên cơ;
Một năm, một tháng, một giờ,
Có ai mà đợi mà chờ ai đâu?
À! Trung Quang có dâng mật cáo xin liễn thờ. Đây Lão cho:
“Ngọc Đế Chưởng Tam Kỳ, Nam, Bắc, Đông,Tây Hưng Chánh Đạo.
Cao Đài Qui Vạn Pháp, Thích, Nho, Gia, Lão Thống Chơn Truyền”
Thôi, Lão chào chư vị, Lão lui.
TÁI CẦU:
NGÔ TÙNG CHÂU.
Chào liệt vị. Khá nghiêm Đàn, soát đàn tiền, bế môn vật thị.
THI
Gió đạn mưa tên gợi thử lòng,
Bá tùng phải mặc quản gì đông;
Cực lòng mới biết ai vì Đạo,
Đuôi ngựa, lằn nương giỏi cũng đồng.
Than ôi! Đối với thời kỳ nhơn sanh hiện tại như thế nào? Tất phải nói rằng: Nhơn sanh bất bình đẳng đó, một hương đảng, một quốc gia đã trông thấy rõ ràng... Phân màu da, chia sắc tóc, kẻ hương trùm lỡ dở, đã ngoảnh cổ ông nọ, bà kia. Người được một hai mẫu đất, năm bảy thước vườn đã thấy ”Bần dân, Tư bản”. Ôi! Than ôi! Vì thiếu ăn, thiếu mặt, thiếu trước, hụt sau, thậm chí con ở tớ, vợ làm công, suốt tháng quanh năm mãi lo bể óc, mòn tim, mà coi lại thiếu nguyên còn thiếu, gia đình, hướng đảng, quốc gia, xã hội vì thế mà sinh ra nạn tranh đấu cấu xé lẫn nhau. Kẻ trí thì vì nước, vì nhà, vì danh, vì lợi. Người ngu thì vì ăn, vì mặc, vì thiếu, vì nghèo, mà phải đưa tay nhắm mắt, đành quên Nghĩa, quên Nhân. Than ôi! Đời ra đổi thế, tất nhiên chỉ vì không có đạo đức, không học thức, không sản nghiệp mà ra. thế thì phải làm sao đây?
Phải cần tổ chức:
1- Phổ thông giáo lý viện
2- Học viện
3- Nông viện
4- Công viện.
Phổ thông tràn khắp, học thức mở mang, điền địa khuyếch trương, nghề nghiệp sáng lập thì tự nhiên được hoàn toàn.
Những điều đã nói mà muốn khuyếch trương thì nay phải nhờ ai? Phải nhờ tay lãnh tụ chí khí, cương quyết, thật tâm mến Đạo thương Đời mới mong thành lập.
Hỡi ôi! Nói đến hai chữ “Hướng Đạo”, Lão Thần phát rỡ óc rùng mình.
Có thương THẦY mến Đạo không? Có, Có, Có! Thế mà nhà tôi, tôi ở. Đạo THẦY, THẦY mở, tôi chỉ giúp tư tưởng cho THẦY mà thôi. THƯỢNG ĐẾ hỡi! THẦY! chắc nhơn loại phải biết rằng: THẦY có đủ quyền phép chuyển Càn Khôn ra tro mạt, hóa nhơn loại ra bợn tăm, thế mà THẦY phải nhọc nhằn giáng thế dạy bày. Nỗi khóc. Nỗi cười! làm cách diễn trò cho người đời mặc tình kích bác.
Ôi! Té ra vì THẦY không đành, không đành phạt các con cái của THẦY. Tuy vậy, nhưng nếu dạy hết sức cùng phương mà không nghe lời THẦY sẽ biết.
THI
Nhân loại than ôi! Lắm não nùng!
Một người làm xấu bậu mang chung;
Chung nhau một giống con Hồng Lạc,
Lạc chủng Long xưa cũng hóa sùng!
x
Thảm bấy nhơn sinh muốn khuấy chơi,
Cười cho đáy giếng ếch trông Trời;
Trời to, Trời nhỏ vừa người biết,
Biết đặng bao nhiêu, biết mấy hơi.
x
Khó dạy cho ai thoát ngục tù,
Tưởng mình là trí, chẳng dè ngu!
Cả đời tự đắc kiêu căn mãi,
Đến hội Long Hoa khó kịp tu.
Thôi, khá thành tâm tiếp lịnh LÝ GIÁO TÔNG. Lão chào lui.
TIẾP ĐIỂN:
THI
Tâm sự riêng chi Lão sụt sùi,
Khuây buồn vui thú cứ đầy vơi.
Nhân sinh lạc lối quên đường mãi,
Khôn dại, dại khôn khéo nực cười!
TRƯỜNG CANH THÁI BẠCH. Lão chào chư chúng sinh, chư Hiền.
BÀI
Lão TRƯỜNG CANH đêm thanh thủ bút,
Giáng Trung Thành thúc dục khuyên răn;
Than ôi! Thăm thẳm muôn ngằn,
Một bầu tâm sự biết chăng ai cùng.
Đạo Trời mở cả Trung, Nam, Bắc,
Độ sinh linh, dìu dắt sinh linh;
Than ôi! Lượn sóng bất bình,
Tây Dương bổ lại gập ghềnh năm châu.
Đành ăn thảm, nuốt sầu một thuở,
Hỡi nhơn sanh khuyên chớ xa THẦY;
Lại đây, giỏi giỏi lại đây,
Lại đây ta sẽ cho mầy biết phương.
Phương cứu cấp con đường hoạn nạn,
Phương thuốc Trời, người đoán sao ra!
Một con mà năm ba cha,
Kẻ giành người giựt chừ ta biết rồi.
Ai ai cũng cha tôi tất cả,
Cha nhìn tôi, tôi giả làm ngơ!
Đợi ai, ai đợi, ai chờ,
Chờ cho bạch nhật là giờ Thiên Quan.
Cười một tiếng rền vang thiên hạ,
Hội Vạn Linh THẦY đã cho hay;
Đo lòng đứa vạy, đứa ngay,
Đứa hư, đứa thiệt, đứa hay, đứa tài.
Đứa nào đặng Thiên Đài treo bảng ,
Bảng Đại Đồng cho rạng Hồng danh;
Phân minh, phạt ác, thưởng lành,
Vạn Linh đại hội Trung Thành cơ quan.
Sắp một bảng linh tàn đẳng đẳng,
Dù nữ nam cũng chẳng phân chia;
Mặc ai, ai ở, ai dìa,
Nghênh ngang đường rộng kia kìa mênh mông.
Một minh khí từ Đông xẹt đến,
Từ Âu châu cho đến Á châu;
Nhân sanh thế giới một bầu,
Một bầu Tạo hóa đâu đâu cũng đồng.
Ta chào lui./.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Sau trước nếu một lòng tự quyết,
Thì đạo, đời, muôn việc do ta,
Chánh tâm thành ý đó là,
Tu thân xử thế tề gia vẹn toàn.
Lỡ một kiếp đâu còn cơ hội,
Trễ một ngày khó đổi ngàn vàng,
Đừng rằng thế sự đa đoan,
Ví như một giấc mộng tràng rồi thôi.
10 phút tìm hiểu ĐẠO CAO ĐÀI .
Tác giả: Đào Công Tâm (Bản PPS) Dương Trọng Thu biên tập lại theo Google Slides
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét